
chị mình nhưng anh có thể cảm nhận được những thắc mắc trong lòng cô. Tuy vậy thái độ của anh lại chẳng có chút nào là muốn giải thích về tất cả mọi chuyện.
“Minh Hải?! Em thực sự muốn kết hôn với Shirley sao?” Thẩm Minh Hy rốt cục vẫn phải là người lên tiếng trước. Câu hỏi này suốt thời gian qua cô đã hỏi rất nhiều, đáp án vẫn luôn chỉ có một. Hôm nay lại đánh liều một lần, chỉ mong là em trai cô sẽ thay đổi quyết định của mình.
“Chị dạy Thi Thi nói vậy à? Nó chỉ là một đứa trẻ, chị có cần phải làm những điều vô nghĩa như thế không?”
Thẩm Minh Hy nhìn em trai có chút bất ngờ, câu trả lời không đúng trọng tâm của anh khiến cô cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng, không tài nào trút xuống được.
“Dù gì chị cũng là mẹ của Thi Thi, chị không đến mức tồi tệ như vậy.” Trong câu nói của Thẩm Minh Hy có chút tức giận, cô đứng lên và đi đến bên cửa sổ, vẫn không che giấu nỗi bức xúc. “Chị thừa nhận chị không ưa Shirley và cả cái đám cưới này nữa. Chị thực sự không thể lí giải được quyết định của em. Trước đó em còn rất kiên định với tình cảm của mình, vậy mà, giờ có thể thay đổi nhanh chóng. Hóa ra cả chị lẫn Hạnh Nguyên đều nhìn nhầm rồi.”
Thẩm Minh Hy quay lại nhìn về phía Minh Hải nhưng anh vẫn giữ cho mình sự lạnh lùng vốn có. Thái độ của chị gái không hề khiến Minh Hải ngạc nhiên, anh kiên nhẫn chờ cho cô nói xong mới thản nhiên tiếp lời.
“Chị chẳng nhẽ không biết tính em, nếu đã nói ra rồi em sẽ không đổi ý.”
“Ừ, chị biết, biết quá rõ ấy chứ. Thế nên bây giờ chị mới thất vọng như thế này đây.” Thẩm Minh Hy hơi cười, nụ cười phảng phất sự bất lực và chán chường. “Cho dù có lí do gì đi chăng nữa chị vẫn không thể nào chấp nhận nổi suy nghĩ của em. Có lẽ trước nay là chị đã đặt kì vọng quá cao. Chỉ có phụ nữ là luôn mù quáng và chấp nhận thua thiệt về mình để người mình yêu hạnh phúc.”
Dứt lời, Thẩm Minh Hy bước nhanh ra đến cửa. Đúng lúc bắt gặp quản gia đi vào thông báo có khách muốn gặp Minh Hải. Khi hai người xuống đến phòng khách thì người đó đang ngồi trên sofa. Dù quay lưng về phía cầu thang thì cả Minh Hải lẫn Thẩm Minh Hy đều dễ dàng nhận ra thân phận người đó.
Như nhận thấy có người đang nhìn mình, Lăng Trác Thần lập tức quay lại, gương mặt lộ ra sự lạnh lẽo khác thường.
Bụp
“Mark! Anh làm gì vậy?” Nhìn thấy em trai bị đánh Thẩm Minh Hy vội hét lên, cô lao vào đứng chắn giữa để giữ cho Lăng Trác Thần không kích động thêm nữa. Minh Hải đưa tay quệt đi vết máu trên miệng, nhìn người anh em thân thiết một cách bình thản.
Lăng Trác Thần vẫn tỏ ra hết sức giận dữ, dù bị Thẩm Minh Hy kéo lại nhưng trong đôi mắt anh ta vẫn hằn lên những vệt đỏ. Lăng Trác Thần đẩy Thẩm Minh Hy sang một bên, bước đến túm lấy cổ áo Minh Hải, gằn giọng nói:
“Đồ tồi, không ngờ tôi lại kết bạn với hạng người như cậu.”
Khi nãy tiếng hét của Thẩm Minh Hy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà, hai đứa nhóc Lâm Hinh cùng Triệu Thi Thi đang chơi ngoài vườn cũng ngơ ngác chạy vào. Mấy người giúp việc nhìn thấy cảnh này thì đều sợ hãi, may thay Thẩm Minh Hy đã lấy lại được bình tĩnh, cô ra hiệu cho họ lui xuống rồi chạy lại can ngăn Lăng Trác Thần đang nóng như lửa kia.
“Mark, mau buông Minh Hải ra. Có gì thì từ từ nói.”
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Minh Hy khiến Lăng Trác Thần hơi ngập ngừng, anh ta đẩy Minh Hải lùi mấy bước về phía sau, im lặng như chờ đợi lời giải thích.
Thẩm Minh Hy vội chạy đến đỡ em trai, cô lắc đầu nhìn hai người đàn ông vừa mới xô xát kia, chẳng biết nói gì ngoài câu thở dài.
“Mất tích bao lâu như vậy, mới gặp lại cậu đã tặng tôi một món quà quý giá thật đấy.”
Lăng Trác Thần vừa mới hạ hỏa phần nào liền bị câu nói của Minh Hải chọc tức. Anh ta nắm chặt tay thành một nắm đấm, nếu không có Thẩm Minh Hy ở đó có lẽ Minh Hải ngày hôm nay sẽ lãnh đủ.
“Với một thằng như cậu, vậy còn là quá nhẹ đấy.” Lăng Trác Thần hừ mạnh, xoay người tính bước đi thì Thẩm Minh Hy lại lên tiếng.
“Mark, anh không thể đi như thế được.” Lăng Trác Thần xoáy sâu cái nhìn vào đôi mắt của Thẩm Minh Hy, rồi như hiểu ra vấn đề, anh đáp lại ngay.
“Tôi vốn cứ nghĩ cậu là người tốt, chuyện xảy ra chỉ là hiểu lầm. Đợt này về còn định về thành phố B giải thích với em gái tôi giúp cậu. Nào ngờ, suýt chút nữa tôi đã hại cả đời em gái mình. May sao con bé nó sớm nhận ra bộ mặt thật của cậu, chỉ là tôi đã thấy nó đánh mất mười năm quá ngu ngốc. Cậu không xứng đáng với tình cảm con bé đã trao cho cậu, không bao giờ xứng đáng.”
Lăng Trác Thần nói xong liền dứt khoát bỏ đi. Thẩm Minh Hy ngây ngốc đứng đó, mãi sau hiểu ra vấn đề tính đuổi theo thì Lăng Trác Thần đã đi xa. Cô quay sang em trai nãy giờ vẫn im lặng chưa lên tiếng, lắc đầu nói:
“Chị chưa bao giờ thấy Mark nổi nóng như vậy, trông anh ấy không giống ngày thường. Thật không ngờ Hạnh Nguyên lại là em gái Mark.”
Mặc cho Thẩm Minh Hy ở bên cạnh đang phân tích mọi thứ, Minh Hải vẫn giữ cho mình trạng thái tĩnh lặng. Anh đi đến ngồi xuống sofa, đáy mắt thâm trầm khó đoán. Nếu như Hạnh Nguyên là em gái Lăng Trác Thần thì vụ việc ngày hôm nay chẳng có gì khó giải thí