
ta chợt dừng lại, vài giây sau mới tiếp tục ý định của mình.
Buổi sáng tại Los Angeles, trời nhiều mây, mưa rả rích khiến cho bầu không khí có phần hơi lạnh. Minh Hải nằm trên chiếc giường êm ái, gương mặt đầy vẻ ngái ngủ. Anh theo thói quen xoay người qua bên phải, đưa tay ra ôm lấy người con gái bé nhỏ vào lòng. Khi chạm vào thân thể ấy, như có một luồng điện chạy qua người, Minh Hải giật mình tỉnh giấc. Đầu đau như búa bổ, mắt vẫn chưa thể nhìn rõ được nhưng anh hoàn toàn có thể nhận ra người đang nằm cạnh mình không phải là cô. Anh vỗ mấy cái vào đầu như để cố nhớ lại chuyện đã xảy ra, tiếng động này làm người con gái kia tỉnh giấc. Cô ta dụi mắt, nhìn anh ngạc nhiên không kém.
“Hải?!”
Minh Hải càng cố suy nghĩ thì đầu lại càng đau hơn, anh lắc đầu mà thở dài rồi vơ lấy quần áo đi vào nhà tắm. Kiều Gia Nhi vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ biết kéo chăn lên cao hơn để che đi cơ thể không mảnh vải của mình.
Mười phút sau, khi Minh Hải bước ra từ phòng tắm thì Kiều Gia Nhi đã mặc lại trang phục. Cô ta ngồi ở mép giường, không nói gì mà chỉ cúi đầu trông rất tội nghiệp. Minh Hải trong giây phút này chợt cảm thấy bất lực, anh hoàn toàn không biết nên xử trí như thế nào.
“Shirley. Chuyện tối qua…”
“Hôm qua em với bạn đến King’s, lúc ra về tình cờ thấy anh ở đó. Vì anh say quá, em không biết có nên đưa anh về nhà không nên mới đưa anh đến khách sạn ở tạm một đêm. Em tính ở lại chăm sóc anh một chút nhưng vì em cũng uống hơi nhiều nên đã ngồi nghỉ ở trên giường. Sau đó, sau đó thì…”
Vì sinh trưởng ở nước ngoài nên đối với chuyện tình một đêm, cả Kiều Gia Nhi lẫn Minh Hải đều suy nghĩ thoáng. Ở cùng một chỗ với nhau không có nghĩa là phải có trách nhiệm ràng buộc như quan niệm của người châu Á. Chỉ cần đôi bên tự nguyện thì điều đó không có vấn đề gì.
“Em xin lỗi, đáng ra em nên về luôn chứ không nên ở lại. Em sẽ không bắt anh phải lấy em đâu.” Kiều Gia Nhi nói giọng chắc nịch, cô ta gật đầu đầy dứt khoát với Minh Hải. Anh vẫn giữ được nét lạnh lùng trên gương mặt nhưng thật ra trong lòng lại không hề bình yên chút nào. Minh Hải trầm tư một hồi, cuối cùng mới lên tiếng.
“Anh đưa em về trước đã.”
Minh Hải sau khi đưa Kiều Gia Nhi về liền quay lại biệt thự của Khương Tân Việt. Hôm qua có trách thì chỉ trách anh không kiềm chế được mà uống đến không biết trời đất là gì, vậy nên mới tạo cơ hội cho Kiều Gia Nhi. Bây giờ chuyện đã rối lại càng thêm phức tạp, muốn gỡ ra đâu còn đơn giản. Nếu như anh không vì quá nhớ cô mà làm bậy đến vậy, giờ đâu cần phải khó xử như thế này.
Reng… Reng…
“Tôi nghe đây!”
[Chào ông Thẩm, tôi gọi từ văn phòng thám tử AT. Tôi muốn báo với ông về chuyện ông đang nhờ chúng tôi điều tra.'>
“Anh nói đi.”
[Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng chúng tôi không thể tìm ra thêm manh mối nào về cô Lý Hạnh Nguyên. Tôi rất lấy làm tiếc vì việc này.'>
Những câu tiếp theo mà vị thám tử nói dường như không lọt vào tai Minh Hải nữa, anh quẳng di động qua một bên. Chiếc điện thoại rơi một tiếng “bộp”, vỡ ra đến mấy mảnh. Mấy người giúp việc nghe tiếng động vội chạy vào phòng khách, đập vào mắt họ chính là việc Minh Hải đang đập phá đồ đạc. Sách báo hay tạp chí rồi ly cốc, remote hay đĩa nhạc đều bị anh ném lung tung, rơi vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Ai cũng sợ hãi, mặt tái mét bảo nhau lui xuống rồi gọi điện cho Khương Tân Việt.
Minh Hải không kiềm chế được cơn giận, đấm mạnh liên tiếp vào tường khiến tay anh chảy máu. Sự bất lực ngày càng hiện rõ trong anh, điều này khiến anh mệt mỏi mà tựa lưng vào tường, dần ngồi xuống. Trên mu bàn tay máu vẫn chảy, thấm từng giọt xuống thảm vải nhưng Minh Hải không cảm thấy đau đớn. Vì đơn giản là vào lúc này, có một chỗ khác trong cơ thể anh còn đau gấp bội.
Lý Hạnh Nguyên, em thực sự tàn nhẫn đến vậy sao?
Ngày bà Cố Di An xuất viện Minh Hải cũng trở về nhà họ Thẩm thăm mẹ. Khi bà nhìn thấy anh, liên tục mỉm cười và còn tỏ ra rất vui vẻ. Cả nhà ai cũng thấy mừng, riêng có Minh Hải là lòng nặng trĩu. Sau bữa cơm trưa, Kiều Gia Nhi cùng bà Kiều đột nhiên xuất hiện. Từ hôm xảy ra chuyện đó đến giờ Minh Hải chưa gặp lại Kiều Gia Nhi, cô ta cũng không liên lạc gì với anh. Anh biết cô ta vốn kính trọng mẹ anh nên chuyện bà xuất viện đến thăm là thường tình. Nhưng hôm nay lại có thêm cả bà Kiều nữa, điều này dường như khiến cho mọi thứ trở nên rõ như ban ngày.
“Minh Hải lâu lắm rồi mới gặp cháu, ngày càng đẹp trai phong độ đó. Thảo nào con bé Gia Nhi nhà cô cứ luôn nhắc một câu anh Hải, hai câu anh Hải.”
“Mẹ!” Câu nói của bà Kiều khiến Kiều Gia Nhi xấu hổ mặt đỏ hết cả lên, trong khi đó bà Cố Di An lại cười rất thoải mái. Minh Hải đương nhiên chẳng có cảm xúc gì, anh không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhàm chán này nhưng bỏ đi thì lại quá vô lễ nên đành ngồi lại.
“Cô nghe nói đợt cháu về thành phố B quản lý rất tốt nhưng mà cũng nên quay về rồi đúng không, ở gần gia đình vẫn là tốt nhất.”
Dù bà Kiều không nói thẳng ra nhưng ai cũng hiểu được ẩn ý trong đó. Minh Hải hơi liếc Kiều Gia Nhi, cô ta vẫn tỏ ra bình thản. Anh im lặng không đáp lời, không muốn phải giải th