XtGem Forum catalog
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 9.5.00/10/392 lượt.

ngẩng lên nhìn. Mặc dù trong lòng thì suốt ruột nhưng bề ngoài anh vẫn thể hiện sự lạnh lùng vốn có.

“Chào Sophia, chào Ben!” Tâm Chinh cùng Học Vũ sau khi nghe nhân viên nói liền đi đến chỗ Minh Hải. Nếu như Học Vũ vui vẻ bắt tay anh thì Tâm Chinh lại tỏ thái độ dửng dưng. Cô ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt không thể hiện nhiều cảm xúc.

“Anh tìm tôi có việc gì vậy?”

“Sophia, hãy nói cho tôi biết Hạnh Nguyên giờ đang ở đâu? Thời gian vừa rồi tôi không thể nào liên lạc với cô ấy, rốt cục đã có chuyện gì?”

“Tôi không biết.” Tâm Chinh nhìn chằm chằm vào Minh Hải, sau giây phút ban đầu thì giờ đây cô đã mang đầy sự tức giận trong người. “Mà dù có biết tôi cũng sẽ không nói cho anh.”

“Kìa em!” Học Vũ ngồi bên cạnh thấy người yêu như vậy cũng khó xử, anh không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng cùng là đàn ông, anh vẫn thông cảm với Minh Hải.

“Anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không có gì để nói với anh cả.”

Dứt lời Tâm Chinh đứng dậy đi lên văn phòng của mình, mặc kệ Minh Hải và Học Vũ vẫn ngồi đó. Hai chàng trai nhìn nhau, dường như có nhiều điều muốn nói mà lại không biết bắt đầu như thế nào.

“Anh đừng giận Tâm Tâm, cô ấy vốn thẳng tính cho nên nói năng không kiêng dè gì cả.”

Cuối cùng là Học Vũ lên tiếng trước, anh nói có phần ái ngại.

“Không sao, tôi hiểu vì sao cô ấy lại như thế.”

“Tôi cũng mới đi công tác về nên không rõ đầu đuôi ra sao. Tôi thông cảm với anh nhưng với vị trí là bạn trai của Tâm Tâm và là bạn của Hạnh Nguyên, tôi ủng hộ hai cô ấy.”

Minh Hải nhìn Học Vũ gật đầu, chuyện này chẳng thể nhờ ai được, chỉ có thể dựa vào bản thân anh.

“Tôi cũng biết là Sophia sẽ không nói gì nhưng tôi vẫn muốn thử, hiện tại tôi thực sự không biết làm cách nào có thể tìm được Hạnh Nguyên nữa.”

Học Vũ dường như có thể nhận ra sự mệt mỏi và bất lực của Minh Hải dù bề ngoài anh lại không thể hiện ra điều đó. Anh cũng chỉ có thể nói ra vài câu động viên chứ chẳng thể làm gì khác.

“Ba người họ chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết như chị em ruột nên có chuyện gì đều ủng hộ lẫn nhau. Nhưng mà họ cũng sẽ làm những điều tốt nhất cho chị em mình. Tôi tin đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh cứ kiên nhẫn một chút rồi tất cả sẽ ổn thỏa.”

“Cám ơn.”

Rời khỏi Sun Minh Hải liền lái xe đến tập đoàn S. Đã một thời gian anh chưa lo đến công việc, cũng là vì chuyện riêng nhưng đúng là giờ phút này anh chẳng có tâm trạng nào. Tập đoàn S hôm nay vẫn nhộn nhịp như mọi khi, Minh Hải đứng ở phía ngoài khá lâu. Đúng lúc ấy anh tình cờ chạm mặt cô lễ tân Tiểu My. Cô ta tỏ ra rất ngạc nhiên khi gặp anh nhưng lại tiết lộ được cho anh điều quan trọng nhất.

“Giám đốc Thẩm!”

“Tiểu My, chào cô.”

“Lâu rồi mới gặp giám đốc, sao anh không vào công ty?” Tiểu My hoài nghi hỏi, cô ta nở nụ cười thật tươi như muốn lấy lòng Minh Hải. Anh nhìn Tiểu My, từ tốn nói tiếp.

“Tôi đang nghỉ phép, có chút việc ghé qua đây thôi.”

Minh Hải có chút ngập ngừng trong câu nói, anh tính hỏi chuyện về Hạnh Nguyên nhưng chưa kịp mở lời Tiểu My đã giải đáp cho anh luôn.

“Giám đốc, tại sao chị Anita lại xin nghỉ việc vậy? Hôm trước chị ấy đến công ty lấy đồ, trông có vẻ buồn.” Tiểu My tỏ vẻ thương cảm mà không để ý sự thay đổi trong ánh mắt Minh Hải. Anh đáp lại hờ hững rồi nhanh chóng rời đi.

“Đấy là lí do cá nhân của cô ấy, cô mau vào làm việc đi, tôi phải đi đây.”

Sau câu nói của mình Minh Hải ngay lập tức rời khỏi tập đoàn S. Anh lái xe lao vun vút trên đường, hoàn toàn không biết là mình sẽ đi đâu. Phải mất một lúc sau anh mới có thể lấy lại bình tĩnh, tâm trạng dần thả lỏng hơn.

Minh Hải trở về căn hộ của Hạnh Nguyên, dù trong lòng đã biết cô không còn ở đây nhưng vẫn cứ ôm hy vọng. Anh bấm chuông liên hồi, đến mức hai ngón tay đỏ hết cả lên mà cuối cùng vẫn chỉ có tiếng chuông cửa kêu. Minh Hải chán nản, quay người tựa lưng vào tường, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn kì lạ của một người phụ nữ trung niên ở phía đối diện. Bà ta nhìn anh vẻ khó chịu, bước lại gần một cách chậm chạp.

“Không có ai ở nhà đâu, cậu bấm chuông nhiều như thế làm gì?” Đối mặt với thái độ không vừa lòng của người phụ nữ kia Minh Hải không muốn tiếp tục ở lại nữa, anh định quay người bước đi thì bà ta lại lên tiếng. “À mà cậu là người quen của cô Lý đúng không? Trả lại cái này cho cô ấy dùm tôi, hôm trước chắc dọn đồ vội quá nên để quên.”

Đưa cho Minh Hải chiếc lắc tay, người phụ nữ lắc đầu rồi bỏ đi. Minh Hải dần nắm chặt thứ đồ nhỏ nhắn ấy trong tay, trái tim như có ai bóp chặt. Đây chính là món quà anh tặng cô nhân dịp kỉ niệm một tháng bên nhau. Cũng chỉ là tình cờ khi đi qua cửa hàng nữ trang anh đã thấy nó, ngay lập tức bị nó thu hút. Cộng thêm sự giới thiệu tài tình của cô nhân viên, anh đã bị thuyết phục. Khi tặng nó cho cô, anh đơn giản chỉ nói chiếc lắc thể hiện cho sự chờ đợi, và anh mong là nó sẽ gắn kết cả hai với nhau.

Cô đã rất vui khi nhận được món quá này, cười đến mức miệng không khép lại được. Thế mà, lúc này đây lại có thể dễ dàng bỏ quên thứ cô từng rất trân trọng. Nếu là vậy, chẳng phải cô chưa bao giờ coi trọng tình cảm này ư? Anh không tin, với những gì anh biết về c