
thăm Tâm Chinh. Đợt này công việc không quá bận rộn nên cô có cơ hội vui chơi nhiều hơn, chồng cô Nhật Phong cũng muốn nhân dịp này vợ được nghỉ ngơi nên càng ủng hộ cô về thăm bạn. Đáng ra thì chuyến đi sẽ rất là vui vẻ nếu không có chuyện xảy ra với Hạnh Nguyên. Vì lo lắng cho bạn nên dù mang tiếng là đi nghỉ nhưng tâm trạng của cô vẫn chẳng thể nào thoải mái được.
Gia Tuệ ngồi trong quán Sun, tay khuấy cốc matcha latte khiến Tâm Chinh chóng hết cả mặt, bực mình phải gõ mấy cái xuống bàn. Gia Tuệ ngẩng lên nhìn bạn ánh mắt vô tội, rồi lại tiếp tục công việc dang dở. Tâm Chinh lườm cô bạn một cái, khó chịu lên tiếng.
“Này, cậu không uống thì cũng không cần làm tình làm tội cái cốc của tớ thế đâu.”
Gia Tuệ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn, bĩu môi nói. “Kệ tớ, cậu thương xót cái cốc hơn cả bạn thân của cậu à?”
“Ừ, đúng vậy đấy.” Tâm Chinh cũng chẳng chịu thua, Gia Tuệ nói một câu khó nghe cô đáp lại không kém cạnh. Cuộc đối thoải tưởng như châm chọc nhưng thật ra lại là cách thể hiện tình cảm rất riêng. Đáng nhẽ hai người họ còn đấu khẩu tiếp nếu như không có sự xuất hiện của một vị khách đặc biệt. Cả Gia Tuệ lẫn Tâm Chinh đều ngạc nhiên khi người đó đứng trước bàn của cả hai và cất tiếng chào.
“Lily, Sophia, chào hai em!”
“Anh Trác Thần!” Tâm Chinh mau chóng lấy lại sự tự nhiên, mỉm cười đáp lại Lăng Trác Thần rồi đứng lên kéo ghế cho anh ngồi.
“Lâu lắm rồi mới gặp, em càng ngày càng đẹp lên đó Lily.”
Gia Tuệ có phần ngại ngùng trước câu nói của Lăng Trác Thần, cô lại cúi đầu khuấy cốc matcha latte rồi mới trả lời.
“Anh cứ nói quá. Mà lâu không gặp nên đâm ra xa cách thì phải, em thích anh gọi là Tuệ chứ không phải là Lily.”
Lăng Trác Thần cười có chút gượng gạo, quả thật thời gian trôi quá nhanh. Cô bé ngày nào còn nhõng nhẽo chạy theo anh giờ đã lớn, đã thành gia lập thất, ăn nói sắc sảo hơn chứ không còn vô tư như trước. Theo năm tháng, mọi thứ cũng cần phải thay đổi.
“Con bé này, anh Trác Thần gọi vậy có sao đâu mà cậu phải bắt bẻ?!” Tâm Chinh vừa trở lại với cốc capuchino trên tay liền biết ý giải vây cho Lăng Trác Thần. Anh nhận lấy ly nước từ tay cô, cười như một lời cám ơn thầm kín.
“Vậy sao cậu vẫn gọi là anh Trác Thần, đó không phải là cách xưng hô ngày bé à?”
Gia Tuệ hôm nay dường như không chịu nhường Tâm Chinh một chút nào, cô bạn nói câu nào cô cũng phải đáp trả cho bằng được. Tâm Chinh nhíu mày khó chịu, đang định nói tiếp thì Lăng Trác Thần đã lên tiếng trước, lái câu chuyện sang một chủ đề khác.
“Hai đứa, có chuyện này anh muốn hỏi?”
“Sao vậy anh?” Tâm Chinh ngay lập tức chuyển sự chú ý qua Lăng Trác Thần, cô hừ mắt với Gia Tuệ, coi như lời cảnh cáo ngầm cô bạn không được như lúc trước nữa. “Anh nói đi.”
“Về Hạnh Nguyên, hai đứa có biết giờ con bé đang ở đâu không? Anh thực sự thấy rất lo.”
Gia Tuệ cùng Tâm Chinh quay sang nhìn nhau, Lăng Trác Thần lộ rõ sự bất lực trên khuôn mặt nhưng hai cô gái lại chẳng cho anh được một câu trả lời thỏa đáng.
“Thật ra bọn em cũng không biết gì cả.”
“Đợt trước đúng là cậu ấy có về thành phố C với bố mẹ em, xong được vài hôm đột ngột dọn đồ đi. Em có gọi điện nhưng không liên lạc được, Gia Tuệ cũng tìm đủ cách rồi mà cậu ấy như biến mất khỏi trái đất này vậy. Sau đó em có nhận được tin nhắn nói là cậu ấy đang rất ổn, không cần lo lắng. Em nghĩ chắc là Hạnh Nguyên cần thời gian để bình tâm và suy nghĩ kĩ nên thôi, không tìm kiếm nữa.”
Lăng Trác Thần trầm ngâm lắng nghe hai cô gái nói, gương mặt anh dường như có phần đăm chiêu hơn khi nãy rất nhiều. Gia Tuệ và Tâm Chinh lại quay ra nhìn nhau rồi nhìn Lăng Trác Thần, không biết nên nói gì.
“Tuệ, hôm trước anh nghe nói em đã sang Mĩ tham dự lễ cưới của Minh Hải?” Câu hỏi đột ngột của Lăng Trác Thần khiến Gia Tuệ hơi giật mình, cô nhìn anh trân trối. Thật ra sự thất thần đó là bởi cái cách gọi tên thân mật mà hình như trong lúc bối rối anh đã nói ra, cô chợt xao nhãng trong giây lát nhưng rồi mau chóng lấy lại vẻ tự tin, khẽ nhếch môi cười.
“Anh nói thế nào ấy chứ, em đâu có tham dự, phá đám thì đúng hơn.”
“Nhưng sao anh lại hỏi chuyện đó? Em không hiểu, anh quan tâm đến Hạnh Nguyên thì là đương nhiên nhưng còn Thẩm Minh Hải, sao anh lại biết rõ chuyện của hai người họ vậy?” Thắc mắc của Tâm Chinh ngay lập tức nhận được sự đồng tình của Gia Tuệ, hai cô gái cùng nhìn về phía Lăng Trác Thần đầy chờ đợi. Anh cũng nhìn lại cả hai, có chút ngập ngừng rồi cất tiếng.
“Thật ra, anh nghĩ là chúng ta đang có sự hiểu lầm ở đây.”
…
Tại khách sạn K thuộc thành phố J ngày hôm nay ngay từ lúc trời còn chập choạng đã vô cùng nhộn nhịp và náo nhiệt. Đương nhiên rồi vì đây chính là khách sạn năm sao lớn nhất thành phố và ngoài ra, tại đây còn thường xuyên tổ chức các bữa tiệc lớn và đón các nhân vật nổi tiếng khắp đất nước xuất hiện.
Thành phố J so với thành phố B không nổi trội hơn về diện tích hay dân số nhưng lại được biết đến là nơi có chất lượng sống cao nhất cả nước. Hầu hết các doanh nghiệp lớn đều tập trung tại đây, cùng với thành phố B thì thành phố J luôn có một sức hút không hề nhỏ đối với c