
hẳng thể nào biết nhưng cô không trách anh. Tất cả đều là sự lựa chọn của cô.
Cộc… Cộc…
“Tiểu thư, khách của cô đã đến.”
Trong lúc Hạnh Nguyên đang trầm ngâm thì có tiếng gọi cửa của người giúp việc, cô nghe thấy liền gật đầu nói với họ.
“Tôi sẽ xuống ngay.” Nói xong Hạnh Nguyên quay vào lấy chiếc áo khoác mỏng, cô đặt nhẹ tay lên bụng, mỉm cười một cách thoải mái. Khi quyết định giữ đứa trẻ này thì có nghĩa là cô đã có câu trả lời.
Đó chính là tin tưởng, niềm tin của cô chưa bao giờ thay đổi.
Gia Tuệ cùng Tâm Chinh ngồi trong phòng khách biệt thự của Lâm Hạo Quân mà vẫn chưa hết thắc mắc. Khi nhận được tin nhắn từ Hạnh Nguyên cả hai đã ngay lập tức bay đến thành phố J. Lúc này đây khi sắp được gặp cô bạn thân rồi lại thấy có gì đó không chân thực.
Hạnh Nguyên bước xuống từ cầu thang, vừa nhìn thấy hai cô bạn đã lên tiếng gọi. “Gia Tuệ, Tâm Chinh!”
“Con bé này, có biết là tớ lo lắng lắm không hả?”
“Đi đâu mà mất tăm mất tích, đến bọn này cũng giấu?” Gia Tuệ với Tâm Chinh mỗi người một câu trách móc nhưng thật ra là quan tâm đến Hạnh Nguyên rất nhiều. Cô ôm hai người bạn rồi kéo họ ra sofa ngồi. Người giúp việc sau khi bưng trà lên liền biết ý rời đi, trả lại không gian ấm úng cho ba cô gái.
“Mau nói rõ mọi chuyện đi, bọn tớ chẳng hiểu gì cả?” Tâm Chinh vội thúc giục, trước đó dù nói là yên tâm nhưng thật ra cô lo sợ khá nhiều. Chỉ là vì Gia Tuệ chẳng thể tìm ra tung tích Hạnh Nguyên nên đành tin tưởng vào mấy lời nhắn đó.
Gia Tuệ không vội vàng như Tâm Chinh nhưng Hạnh Nguyên có thể nhìn rõ tâm tư cô ấy, cô cũng hiểu là nếu đã mời hai người bạn thân đến đây thì không nên che giấu họ điều gì nữa.
“Tớ xin lỗi, đáng ra nên nói với các cậu từ sớm. Chẳng qua tớ muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ thật kĩ. Tớ ở đây rất tốt, chẳng phải đụng tay đụng chân gì cả, cái gì cũng có người giúp việc lo. Hai cậu có thấy tớ béo tròn hơn trước không hả?”
Tâm Chinh bật cười trước câu nói của Hạnh Nguyên, cô ấy lặng lẽ quan sát rồi cũng không hỏi gì thêm.
“Hai tháng là đủ rồi chứ, cậu đã đưa ra được quyết định chưa?”
Gia Tuệ cất tiếng chậm rãi, nhấp một hụm trà rồi nhìn hai cô bạn vẻ lạnh lùng. Tâm Chinh định nói gì đó nhưng bị Hạnh Nguyên ngăn lại, đành ngồi im. Hạnh Nguyên nhìn thẳng vào Gia Tuệ, không chút né tránh, cất giọng chắc nịch và tự tin.
“Ừ, bấy nhiêu thôi.” Cô mỉm cười dịu dàng. “Cảm ơn cậu, Tuệ!”
Gia Tuệ lẫn Tâm Chinh lần này không hẹn mà gặp đều tỏ ra ngạc nhiên với thái độ của Hạnh Nguyên. Cô đương nhìn ra thắc mắc của hai người họ, toan giải thích thì một giọng nam giới vang lên làm cắt ngang cuộc hàn huyên của cả ba.
“Hạnh Nguyên!”
Thanh âm truyền cảm và thân mật dường như khiến bầu không khí có phần gượng gạo. Khi Lâm Hạo Quân đến gần, Gia Tuệ và Tâm Chinh đều nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ. Trong khi đó Hạnh Nguyên lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Sao lại về vào giờ này?”
“Nghe nói có bạn cũ đến chơi, phải về chào hỏi một câu chứ.”
Câu nói đùa của Lương Hạo Quân làm Hạnh Nguyên bật cười, quay sang hai cô bạn thân, có vẻ như họ vẫn đang cố gắng tiếp nhận thông tin có phần khó hiểu này. Cô thấy vậy liền lên tiếng giải đáp.
“Đợt trước khi về thành phố C tớ tình cờ gặp Hạo Quân, sau đấy bị cậu ấy thuyết phục nên đã về thành phố J. Các cậu không tìm được tớ cũng là vì tớ nhờ Hạo Quân ém nhẹm tin tức.”
“Thảo nào, các cậu chơi trò ú tim vậy thì sao mà bọn tớ tìm ra.” Tâm Chinh sau một hồi thông suốt mọi chuyện liền cười tươi nói. “Cậu vất vả rồi Hạo Quân, cám ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho Hạnh Nguyên.”
Lương Hạo Quân chỉ gật đầu không nói gì trước mấy lời của Tâm Chinh. Trái ngược với cô bạn, Gia Tuệ lại trầm ngâm thấy rõ. Hạnh Nguyên đã giải thích vậy rồi thì tất cả bây giờ đã quá rõ ràng. Với thế lực của Lương Hạo Quân tại thành phố J bảo sao cô lại không thể kiếm được một tin nào hữu ích. Cô không lo lắng chuyện Hạnh Nguyên ở cùng Lương Hạo Quân, mà là lí do cô và Tâm Chinh được gọi đến đây ngày hôm nay. Không rõ là bạn cô đang có ý định gì nữa?
“Mà thôi các cậu nói chuyện tiếp đi, tôi phải về công ty còn có cuộc họp. Khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ nói tiếp.”
“Tạm biệt.”
“Lái xe cẩn thận nhé!” Lương Hạo Quân chỉ lưu lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi, các cô gái lại có cơ hội tiếp tục chủ đề đang dang dở khi nãy. Tâm Chinh dường như vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Hạnh Nguyên về Lương Hạo Quân nhưng Gia Tuệ đã không cho cô ấy làm điều đó khi ngay tức khắc quay lại vấn đề chính.
“Nói vào trọng tâm đi.”
“Này này, cậu ấy cũng đã nói đến vậy rồi còn gì?” Tâm Chinh quay sang nhìn bạn thân bằng ánh mắt khó chịu nhưng đáp lại, Gia Tuệ vẫn giữ vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt. Cô đành nhìn Hạnh Nguyên, nói như kể tội cô bạn. “Con bé này mấy hôm nay lạ lắm, toàn chuyện bé xé ra to, những cái nhỏ nhặt cũng không bỏ qua. Như mỗi cái chuyện xưng hô thôi cũng bắt bẻ anh Trác Thần.”
Tâm Chinh vừa nói xong liền bị Gia Tuệ quắc mắt nhìn lại, cô nàng bĩu môi tỏ ý không sợ, khuôn mặt vênh lên như trêu ngươi bạn. Hạnh Nguyên không nhịn được cười với hai cô bạn, đành phải lên tiếng can ngăn. “Thôi, hai cậ