
hủy hoại cơ hội của mình, và của chính em ấy.
Làm sao, anh có thể vở như không biết chứ.Vũ lại đấm Phong một cái thật thô bạo, khiến anh ngã nhào ra sau rồi bất tỉnh.Mùi rượu.
Có lẽ rượu đã làm cho Phong trở nên điên cuồng như thế này.Đứng thẳng người, quay qua nhìn người con gái đang co gập người run rẩy, sợ hãi trên giường.
Anh cảm thấy tội nghiệp cho cả cô và người con trai vừa bị anh đánh gục.Bước lại gần, từ từ giúp cô tháo chiếc cà vạt dùng để trói cô lúc nãy.
Đôi tay tím ngặt lại vì máu không thể lưu thông, trông đến tội nghiệp.Chiếc cà vạt vừa được nới lỏng, cô đẩy anh ra, và lao nhanh ra khỏi căn phòng, như một con cừu nhỏ bé run rẩy đang chạy trốn trong đêm tối.Từ xa, ở một góc khuất, một nụ cười độc địa hài lòng, dõi theo cái vóc dáng nhỏ bé kia ẩn hiện trong cái bóng tối quanh đây, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái kia.
Từng tia độc ác vẫn bám theo dai dẳng, như những mũi tên đâm thẳng vào người con gái đó.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 41- 60 (80)Chạy như điên trong nỗi sợ hãi, đầu óc trống rỗng.
Cô cứ chạy, cứ chạy mãi.Một dáng người đang chậm rãi bước tới…nét lạnh lùng cô hữu càng làm cho cái bóng tối phảng phất một sự nguy hiểm nào đó.Đôi mắt bị thu hút bởi dáng người nhỏ bé đang lao như điên về phía mình, không có một chút dấu hiệu của sự dừng lại và…Cả hai té.
Người con gái kia ngã nhào vào lòng anh nhưng rồi lại nhanh chóng đẩy anh ra và lùi lại ra sau.Trong một góc nhỏ, cả người cô co lại, run rẩy, đôi tay giữ chặt chiếc áo xộc xệch.
Khuôn mặt long lanh đẫm lệ trong bóng tối.
Dáng vẻ trông thật tội nghiệp.Nhìn chăm chú một lát, anh tiến gần cúi xuống, nhìn cô tò mò.
Đưa tay nhẹ đụng vào người cô.
Và bất ngờ nhận lại một cái đẩy thô bạo và ánh mắt ghê tởm, sợ hãi.Anh chán nản, đứng dậy bỏ đi.
Cánh tay yếu ớt kia, nhẹ giữ chặt một vạt áo của anh.
Hơi nhăn mặt, tỏ ra khó chịu nhưng vẫn không nói gì.Cô bắt đầu khóc.
Tiếng khóc nức nở, tức tưởi.
Bao nhiêu đau khổ, dằn vặt chợt vỡ ào.
Cả một hành lang tối tăm kia chỉ vang vọng tiếng khóc đó.Một người con trai đứng lạnh lùng, hai tay khẽ đút túi, nhìn về một hướng vô định nào đó.
Vạt áo nhăn nhúm vì bị kéo và giữ chặt bởi người con gái kia.……………………………….Va phải người con trai xa lạ kia, cô vội lùi lại.
Cảm giác ghê rợn vẫn còn tràn ngập trong khắp người cô.Người con trai xa lạ tiến lại gần, cô co người lại sợ hãi.
Đôi chân run rẩy mỏi mệt, không còn sức trốn chạy.Cánh tay kia chạm nhẹ vào người cô như một dòng điện chạy dọc cơ thể.
Cô hất cánh tay đo ra như một bản năng.
Và anh nhìn cô.Một khoảnh khắc nào đó, cô khựng người lại.
Sự thân thuộc nào đó luẩn quẩn ở nơi người con trai đó.
Khi anh đi, cô với lại như một phản xạ.Tiếng khóc bật ra.
Sự sợ hãi vỡ òa.
Tại sao cô có thể khóc trước một người xa lạ? Sự an toàn đó là sao chứ?Cô khóc mãi, khóc đến mệt lữ người, khóc đến không thể khóc được nữa…dần dần…cô thiếp đi lúc nào không hay.Chương 60Băng mệt mỏi, thay bộ âu phục lúc nãy bằng bộ đồ ở nhà nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Bước ra từ phòng tắm, tay vẫn cầm chiếc khăn bông, lau khô mái tóc của mình.Chầm chậm tiến ra ngoài khu ban công.
Bóng đêm tràn ngập quanh đây, che đậy biết bao nhiêu dối trá, xấu xa.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 41- 60 (81)Lòng anh xao động.Đi dọc hành lang, ánh đèn dịu nhẹ, khung cảnh yên tĩnh.
Băng cảm thấy mệt mỏi.
Đôi mắt chợt mở to ra vì ngạc nhiên, hơi thở chợt dồn dập, tim chợt thắt lại, cảm xúc bao năm dồn nén nay như bùng nổ.Khuôn mặt cương nghị.Đôi mắt đen thăm thẳm lạnh lùng, độc đoán.Đôi môi mím chặt, luôn ẩn hiện nụ cười nửa miệng bí ẩn.Hai con người từ từ tiến lại gần nhau.Hai khuôn mặt giống nhau tựa như hai giọt nước.Hai đôi mắt chầm chậm xoáy sâu vào nhau.Không khí ngột ngạt, trùng xuống, mang theo sự đe dọa từ người con trai kia.Khoảng cách rút ngắn gần…và cả hai đối diện nhau.Băng thoáng bối rối, trên tay của người con trai kia là Xuân.
Tại sao cô ấy lại ngủ trong tay của cậu?– Đây, anh có thể nhận lại.
– người con trai kìa, bình thản đẩy cô cho Băng, giọng nói mỉa mai.– Em… – Băng không nói tiếp, lẳng lặng bế lại người con gái đó.– Lâu không gặp phải không? – người kia tiếp tục nói.– Huy…em đã ở đâu thế? – Băng lấy lại bình tĩnh và nói.– Ở bất cứ nơi đâu.
Chẳng phải anh và bố đều biết sao? – Huy đáp, phớt lờ thái độ lo lắng của Băng.– Em vẫn giữ suy nghĩ đó sao? – Băng nói.– Vẫn thế.
Vì vậy đừng làm phiền em nữa.– Ừm…hãy suy nghĩ kĩ lại…– Được rồi…đừng nhắc tới nó nữa…tạm biệt.
– Huy nói, đôi mắt trở nên đáng sợ hơn…Tiếp tục đi thẳng và không ngoái đầu…mặc cho Băng đang cố giải thích gì đó.
Tất cả quá đủ đối với anh rồi.
Anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.Băng lặng người nhìn dáng người kia dần khuất sau góc hành lang.
Anh khẽ thở dài.
Đã lâu rồi, cả hai người không gặp, Huy vẫn vậy, không có gì thay đổi ngoài trừ đôi mắt ngày càng trở nên băng giá đến đáng sợ kia.Vẫn ngốc nghếch và trẻ con.
Lúc nào cũng thế, mặc cho những việc cậu làm là gì.Người con gái trong tay anh khẽ cựa quậy làm anh chợt tỉnh.
Nhìn xuống khuôn mặt sưng sưng như vừa khóc của cô,