
Hả? À, ừm… tớ tưởng cậu… không… lên đây nữa.
– cậu vừa nói vừa kéo cô dậy khỏi tư thế té lúc nãy.– À, ừm… Cảm ơn.
Tớ có thể ngồi ở đây được không?– cô ngại ngùng nói.– Tất nhiên.
Nơi này là do cậu tìm ra mà.
– cậu mỉm cười đáp.Hai người im lặng không nói gì, ngồi im lặng.
Cả hai đều có vẻ ngại ngùng, chưa biết nói gì.
Một lúc sau, Xuân mới mở lời:– Xin lỗi việc hôm bữa.
Tớ vô ý quá.
Mong cậu tha lỗi.
– cô cúi gằm mặt nói.Triệt im lặng một lúc rồi lên tiếng:– Không, tớ cũng phải xin lỗi cậu.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 1- 20 (61)– Không, là tớ có lỗi.
Xin lỗi.
– cô cương quyết nhận lỗi.– Tớ cũng có lỗi mà.
– Triệt nói, lấy tay xoa đầu cô.– Không là lỗi của tớ mà.
Cậu không cần phải như thế đâu.
– cô nói.Nhìn cô một lúc rồi triệt bật cười.
Nụ cười hồn nhiên của cậu quả là thật đẹp.– Lần đầu, tớ thấy có người cương quyết nhận lỗi như cậu đó.– Vậy… hả… – cô ngại ngùng cúi mặt xuống.Triệt mỉm cười, xoa đầu cô như người lớn xoa đầu trẻ con vậy.– Này, nãy giờ cậu xoa đầu tớ hoài à.
Lợi dụng lòng tốt của tớ làm tới hả? – cô giả bộ giận chọc cậu.– Haha…thì sao nào.
– cậu cười thật tươi khiến cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.– À, uống đi.
Mang cho cậu đó.
– cô vừa nói vừa chài hộp sữa tươi cho cậu.– Hả? Sao lại là sữa.
tớ tưởng chỉ có con nít như ai đó mới uống chứ.
– cậu nhăn mặt nói nhưng tay vẫn cầm lấy nó.– Hừ, vừa phải nha.
Ám chỉ ai đó.
Không uống thì thôi.
– cô giật hộp sữa lại rồi nói.– Đùa thôi mà.
– Triệt cười nói.– Ừm.…..– Cảm ơn.
– Xuân nói.– Về cái gì? – Triệt hỏi.– Vì đã làm bạn với tớ và đã tha lỗi cho tớ.– Ừm, tớ cũng cảm ơn cậu?– Về cái gì?– Tất cả.– Thật không?– Ừm.– vậy về Nhà Chính đi.
– cô gạ gẫm– Không.
– anh thẳng thừng nói.– Haizzz….
Tớ biết.
– cô thú nhận.– Vậy sao? – cậu hỏi hơi có vẻ ngạc nhiên.– Ừm nhưng tớ sẽ không từ bỏ ý định đâu.
Tớ không thể.
Cậu biết lí do mà.
– cô thở dài nói, có vẻ hơi buồn.– Tớ xin lỗi vì không giúp được.
– cậu nói trong lòng hơi tiếc nuối.– Không sao.
Thôi đừng nói về việc đó nữa.
Thôi giúp tớ phân loại tập giấy này đi.Không biết từ đâu cô lôi ra một sấp giấy dày.
Quả là người bận rộng, lúc nào cũng mang theo công việc.– Trời, tha cho tớ đi.
– Triệt làm nũng.– Hehe…mơ đi nha.
Làm đi.
– cô ra lệnh.– Cậu ác quá à.
– anh nói nhưng vẫn giúp cô.– Hjhj…à mà cậu giỏi thật đó, trong top 10 luôn.
À, kể cho tớ về lễ hội của trường đi.
Tớ đang chuẩn bị cho nó mà.Thế là Xuân và Triệt làm lành nhau.
Mặc dù vấn đề về Nhà Chính của Triệt vẫn chưa được giải quyết nhưng hai người đã hiểu nhau hơn và thân hơn một chút.– Dạo này em có gì vui lắm sao? – Vũ hỏi khi thấy thái độ “hăng say” làm việc của cô.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 1- 20 (62)– Dạ? Không, bình thường thôi ạ.
– cô thờ ơ đáp.– Thật không đó? Thôi, em mang cái này tới phòng của Băng đi.– Dạ? …vâng.
– cô ủ rũ đáp vì cô vẫn ngại khi phải đối diện với anh.Cạch…Xuân mở cửa phòng của Băng ra, cô bước vào.
Căn phòng không có ai.
Có lẽ anh đi vắng rồi.
Đặt mấy thứ mà Vũ nhờ đưa cho Băng lên bàn rồi cô tính chuồn êm ra ngoài.– Dạo này, cô có vẻ thân với Triệt nhỉ? – Băng từ đằng sau bước vào trong bộ com-lê màu đen sang trọng.
Nó làm nổi bật vóc dáng cao ráo như người mẫu và khuôn mặt chín chắn lãng tử của anh.– Dạ? À, vâng.
– cô trả lời khi mắt vẫn nhìn anh.– Ừm, chắc cô cũng biết cậu ấy là ai? – anh chỉnh lại tay áo và nói với cô.– Dạ, vâng.
Em không ngờ cậu ấy tốt như vậy.
– cô cười nói.– Được rồi.
Đừng nói nữa.
– Băng nói có vẻ khó chịu.– Dạ.
– cô im lặng cúi mặt xuống, có lẽ do hơi bị “quê” vì vụ lúc nãy.– Hôm nay, cô đi với tôi tới nơi này.
– anh nói như ra lệnh và không quan tâm tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô.– Dạ? Đi đâu ạ? – cô hỏi, từ nãy giờ, cô cũng thắc mắc không biết là anh chuẩn bị đi đâu đó.– Cô không cần biết.
– anh nói.
Tay kéo cô đi một mạch ra khỏi phòng và hướng về chiếc ôtô màu đen đang đợi ở dưới sân.
Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã đi rồi.….Sau một hồi đi, chiếc xe dừng ở trước một shop quần áo cực lớn.
Xe vừa dừng, Băng mở cửa ra và kéo cô xuống rồi đi thẳng một mạch vào shop.– Hãy làm cho cô này trông khá nhất có thể? – Băng lạnh lùng nói, đẩy cô bé về phía người tiếp tân.– Dạ, vâng thưa cậu chủ.
– người đó lễ phép đáp.– Hả? cái gì thế ạ? – cô vừa hỏi vừa giật tay mình ra khỏi người tiếp tân đó.– Cô không cần biết.
Chỉ cần im lặng và làm theo là được.
– anh nói.– Nhưng…Trước khi cô kịp nói hết câu đã bị lôi tuột vào trong.1 tiếng sau…Sau một hồi “phản đối”, cô bé cũng đã bị khuất phục vì thái độ cương quyết “đe dọa” của người quản lí ở đây.
Họ trang điểm và giúp cô thay bộ đồ ởn nhà đơn giản bằng một bộ váy khác.– Thưa cậu chủ.
Xong rồi đây ạ.
– người tiếp tân đi ra nói với Băng.Anh hướng mắt về phía người tiếp tân chỉ.
Một người khác từ từ dắt cô bé ra.
Do đi dép cao gót nên cô không thể đi nhanh và tự nhiên được.
Băng nhìn cô một hồi khiến cô hơi ngại.
Cô cũng công nhận mình khác thật.
Lần đầu tiên cô trang điểm như thế này.
Đôi mắt đen của cô như sâu hơn, làn da trắng và đôi môi đỏ, mái tóc đen dài của cô được uố