Tình yêu thứ ba

Tình yêu thứ ba

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324935

Bình chọn: 9.00/10/493 lượt.

u, tất cả trách nhiệm các người gánh vác hết…”Tôi nhìn thư kí đó, cô ngồi bên trong, dáng vẻ nớm nớp lo sợ.Không lâu sau, mấy người bị mắng cúi đầu tiu nghỉu nối đuôi nhau đi ra, người cuối cùng đi ra đóng cửa lại.Tôi hỏi nhỏ thư kí: “Tôi họ Trâu, Lâm tổng hẹn tôi lúc này tới, phiền cô thông báo một tiếng.”Thư ký nói khẽ: “Tốt nhất chị đợi một chút, Lâm tổng đang trong cơn giận dữ, lúc này vào không tốt lắm.”“Anh ấy có thường nổi giận như vậy không?” Tôi lại hỏi.Thư kí lắc đầu: “Không, chưa từng nổi giận như thế bao giờ, khiến người ta sợ chết khiếp, mắng gần hai tiếng đồng hồ.”Trời ạ, tôi sinh không đúng thời. Cơn nóng tính trăm năm có một lại bị chính tôi đụng phải.Tôi đành ngồi xuống ghế sô fa bên ngoài, thuận tay nhấc một tờ báo lên đọc.Đột nhiên, di động vang lên, là một số không quen.Tôi nghe máy, dùng tay che miệng, nói khẽ: “Alo, xin chào.”“Cô đang ở đâu?” Một giọng nói có phần quen thuộc.“Tôi?… Xin lỗi, xin hỏi anh là ai?”“Bọn họ không bảo cô, tôi đợi cô ở văn phòng tôi lúc 5 giờ chiều à?” — Hóa ra là Lâm Khải Chính.Tôi đứng vù dậy, vội vàng nói: “Tôi ở ngoài cửa văn phòng anh.”“Vậy cô vào đi.” Anh ta cúp điện thoại.Tôi đứng trước cửa, điều chỉnh lại hơi thở, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.Anh ta ngồi trong ghế sô fa quay lưng với cửa, tôi không nhìn thấy mặt, chỉ thấy tay phải đặt trên ghế, lại không ngừng nghịch di động, mở, gập, mở, gập, hơn nữa khói thuốc bay lượn trên đầu, anh ta lại đang hút thuốc.Tôi dè dặt nói: “Lâm tổng, xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Tôi tới lấy hồ sơ vụ án.” Mắt tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy túi hồ sơ vụ án.Anh ta không quay đầu, nói khó chịu: “Cô rất thích đến muộn à?”“Không phải, tôi tới từ sớm, nhưng tôi thấy… thấy … anh rất bận.” Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Tôi nghĩ có lẽ đợi thêm một lát.”Anh ta không nói nữa, chỉ không ngừng hút thuốc, căn phòng yên lặng chỉ có tiếng “tách tách” của di động đóng mở.Tôi lúng túng đứng giữa phòng đúng 3 phút, cuối cùng không nhịn được bèn lên tiếng: “Lâm tổng, nếu hôm nay anh không tiện, hôm khác tôi qua lấy.”Anh ta đột nhiên giơ tay dập điếu thuốc, đứng lên, quay người về phía tôi hỏi: “Nếu tâm trạng cô không tốt, cô sẽ làm thế nào?”Tóc anh ta hơi rối, trong mắt vằn lên tia máu, nhưng gương mặt không hề giận dữ, lại có phần lo lắng.“Tôi?” Tôi bất giác hỏi lại.Anh ta gật đầu.Tôi nghĩ chút rồi nói: “Tôi có rất nhiều cách, có điều thường dùng hai cách, một là đi mua sắm, mua đồ, hai là vận động.”“Vận động kiểu gì?”“Tôi thích đánh cầu lông.”“Thật ư?” Ánh mắt anh ta lộ ra sự hưng phấn: “Trình độ thế nào?”“Người bình thường không thắng được tôi.” Tôi ngẩng đầu ra vẻ đắc ý.Anh ta quay người tới cạnh tủ sách, lấy ra một túi thể thao, quay đầu nói với tôi: “Vậy tôi phải thử xem sao.”Nói xong liền ra mở cửa, nhìn tôi, tỏ ý đi theo anh ta.Tôi cảm thấy lạ lùng, tròn mắt: “Bây giờ hơn 5 giờ rồi, lấy đâu chỗ nào mà đánh cầu chứ?”“Chẳng có gì không thể, đi thôi.”“Nhưng hồ sơ vụ án của tôi đâu?”“Trên xe.”Tôi đành đi theo anh ta ra ngoài. Tới phòng ngoài, anh ta giơ ngón tay trái ra, gật đầu với thư kí: “Đừng nói tôi ra ngoài.” Thư kí vội vàng gật đầu. Tôi thấy anh thầm thở dài.Xuống thang máy, lên xe, tôi nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, không thấy hồ sơ của tôi đâu. Anh ta lái xe ra khỏi bãi, sau đó nói với tôi: “Đừng tìm nữa, tôi nhớ ra tôi để nó ở nhà rồi.”Tôi nhìn anh ta, không còn gì để nói. Đây chẳng phải là trêu chọc tôi ư.Anh ta nói tiếp: “Bình thường cô đánh cầu ở đâu?”“Một sân bên cạnh tòa nhà chúng tôi.”“Vậy thì được, cô chỉ đường.”“Tôi không muốn đánh, tôi không có thói quen đánh cầu giờ này.” Tôi nói khó chịu.Trước mặt là đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta nhìn số, trực tiếp ấn vào phím tắt. Sau đó quay mặt nói với tôi: “Nếu hôm nay cô đánh cầu với tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến vụ án lên toà án tối cáo của cô được sửa đổi bản án, được không?”Tôi không thích anh ta dùng cách này nói chuyện với tôi, bèn phản bác lại: “Ý anh là gì, làm ăn với tôi à? Tôi không cần dựa vào cách này để thực hiện các vụ án, hơn nữa, nói thật, xử cậu đó tội chết cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải người nhà của tôi!”Hai tay anh ta nắm chặt vô lặng, hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy thì được, cô chỉ cần đưa tôi tới đó là xong.”Đèn xanh, anh ta tăng ga.Anh ta nói như vậy, tôi cũng không thể từ chối, đành chỉ phía trước: “Chỗ cầu vượt rẽ trái.”Rất nhanh xe đã dừng ở cửa sân đánh cầu lông, tôi du


Insane