
̀ng tay chỉ chỉ phía trên: “Sân thượng.”Anh ta nhìn qua kính hỏi: “Đi từ đâu?”“Bên cửa nhỏ này có một thang máy.” Tôi lại dùng tay phải chỉ chỉ.Hai người đều xuống xe, anh ta khóa cửa xe, nhấc túi lên rồi đi về bên phải.Tôi nhìn dáng vẻ anh ta, đột nhiên có phần không nỡ, do dự một chút liền gọi: “Này?”Anh ta quay đầu.“Một mình anh đánh gì chứ?”Anh ta nhún vai: “Có lẽ còn có thể tìm được một cánh chim đơn độc khác.”“Ngoài anh, đâu còn ai tới đánh cầu.”Anh ta nhìn tôi không nói gì.Tôi bước lên đi về phía anh ta: “Được rồi được rồi, vì anh đẹp trai nên hôm nay tôi đánh một ván với anh.”Nghe tôi nói vậy, anh ta bèn cười.Hai người lên thang máy, tôi nói với anh ta: “Ai thua, người đó mời.”“Không vấn đề.” Anh ta cười đáp.Tôi có bộ đồ thể thao trong chỗ đánh cầu này, sau khi cả hai thay đổi trang phục, lập tức lên sân bắt đầu sát phạt nhau.Không ngờ tên này kỹ thuật lợi hại thế, lực đánh rất mạnh, hơn nữa do thân hình cao, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế. Tôi dần dần vào thế bất lợi, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ.Đột nhiên anh ta bỏ nhỏ trước lưới, tôi vội vàng chạy vài bước muốn đỡ cầu, nhưng lại vướng chân ngã. Anh ta vội vàng chạy sang, giơ tay cho tôi hỏi: “Không sao chứ?” Tôi ngẩng đầu, phát hiện nụ cười sáng lạn trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Tôi nắm chặt tay anh ta, thuận thế đứng lên, xua tay nói: “Tôi không xong rồi, không xong rồi.”Anh ta giơ ta nhìn đống hồ, “Đánh gần một tiếng rồi, thể lực của cô cũng rất tốt. Hôm nay như vậy đi.”Hai người ai nấy về phòng thay đồ tắm gội.Tắm xong mặc quần áo, bước ra đã thấy anh ta ngồi ở quầy phục vụ đợi tôi.Thấy tôi, anh ta xòe tay ra: “Xin lỗi, tôi không thanh toán được, tôi chỉ có thẻ, không có tiền mặt.”Tôi vội vàng lấy ví tiền: “Nên để tôi, vốn dĩ là tôi thua.”Thanh toán xong, hai người lên thang máy, anh ta lại hỏi: “Đánh cầu xong, thường cô làm gì?”“Ăn cơm, tôi sắp chết vì đói rồi, cơm hộp ban trưa vốn dĩ không đủ no, nếu không đừng hòng tôi thua xa anh thế.”(26)“Được rồi, tôi mời cô.” Anh ta tiếp lời.“Để tôi nghĩ chút.” Tôi giả vờ có chút do dự.Quả thật anh ta không lên tiếng, đợi tôi quyết định.Xuống thang máy, anh ta hỏi: “Nghĩ xong rồi chứ?”“Vẫn chưa.”“Cơm thì phải ăn, đi thôi.”“Tôi nghĩ đến không phải là chuyện này.”“Vậy chuyện gì?”“Tôi đang nghĩ, nhà hàng nào đắt nhất trong thành phố này?”Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.Chúng tôi không tới nơi đắt nhất, tôi đưa anh ta đến một quán ăn nhỏ ở ngoại ô, chỗ đó làm ăn rất phát đạt vì có món lẩu đầu cá vô cùng tươi ngon. Theo bản năng tôi không muốn ăn cơm trong môi trường quá xa hoa, quá im lặng với anh ta, vì như vậy có nghĩa rằng tôi phải tốn nhiều suy nghĩ để tạo không khí sôi nổi với anh ta.Khi anh ta theo tôi bước vào quán ăn nhỏ khó mịt mù, đầu người chụm vào nhau, bỗng chốc bị cảnh này làm cho giật mình, câu đầu tiên nói ra là: “Đây có thể quẹt thẻ không?”Tôi cười thầm trong lòng, nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Chắc được.”Phục vụ toàn thân dính đầy dầu mỡ chen qua đám người lớn tiếng gọi chúng tôi: “Mấy người? Mấy người?”Tôi giơ tay 2 ngón tay ý chỉ hai người, “Mời lên lầu! Mời lên lầu!” Nhân viên phục vụ nói to, dẫn chúng tôi lách qua bàn ghế lộn xộn với các thực khác đang cười nói ầm ĩ, lên tầng hai.Tầng trên yên tĩnh hơn chút, chúng tôi được sắp xếp ngồi bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ.Tôi căn bản không nhìn thực đơn, thành thục gọi vài món, sau đó hỏi anh ta: “Lâm tổng, anh muốn ăn gì?”“Không cần, như vậy là tốt lắm rồi.”Phục vụ mang cho chúng tôi hai chiếc cốc và một ấm trà, xuống lầu giao thực đơn.Tôi bưng ấm trà, rót đầy hai cốc, đẩy một cốc tới trước mặt anh ta. Anh ta vội vàng nói: “Cảm ơn.”Tóc anh ta vừa khô, có vài sợ rớt xuống trán, khiến anh xem ra trẻ hơn bình thường rất nhiều, cũng không có dáng vẻ ngạo nghễ ngồi tít trên cao đó. Tôi than thở nói: “Nếu Trâu Nguyệt biết tôi cùng ăn cơm với anh, không biết có phát điên không?”“Cô ấy vẫn không biết tôi và cô đã gặp nhau à?” Anh ta ngước mắt hỏi.“Sao tôi dám cho nó biết, không chừng nửa đêm nó xách dao, làm tôi thành dưa hấu.” Tôi vừa nói vừa làm động tác chặt chặt dưa.Anh ta bật cười, tôi phát hiện trên má phải có lúm đồng tiền. “Anh có lúm đồng tiền! Đáng yêu quá!” Tôi chỉ mặt anh ta, tùy tiện nói.Nghe tôi nói vậy, anh ta lại ngại ngùng cúi đầu.Tôi cũng ý thức được bản thân quá tùy tiện, để che giấu lúng túng, bưng cốc trà lên uống.May đúng lúc lẩu mang lên, tôi vội vàng lấy đũa, nhiệt tình mời anh ta: “Nào, ăn thôi, ăn thôi.”“Cô thường tớ