
của anh a!
Gặp người thân?
Trời ơi, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Mấy người của Đường gia cô đã gặp qua một lần, bộ dạng đều là sài lang hổ báo, Đường lão gia tử càng kinh khủng hơn. . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu kết hôn, nhất định sẽ bị phản đối trăm phần trăm!
Trước kia cô cùng Thần Dật chỉ mới nhàn nhạt mấy tháng, liền bị Đường gia đối đãi như vậy. . . . . . Hiện tại. . . . . .
Cắn chặt môi, không biết nên nói gì cho phải lúc này.
Đường Húc Nghiêu tựa hồ là hiểu chuyện trong lòng cô, nắm tay cô chặt hơn, an ủi, “Không phải lo lắng những người đó, người muốn kết hôn với em là anh, không có quan hệ cùng Đường gia, cha mẹ anh đã qua đời khi anh còn rất nhỏ, chỉ có gia gia có thể trông nom anh, mà bây giờ đã rời khỏi Đường gia, anh cũng sẽ không can thiệp được nữa, dù có muốn can thiệp cũng không được, anh nhận định muốn kết hôn cùng em, ai cũng không ngăn cản được!”
Nghe lời của anh, Hạ Hải Dụ đã yên tâm không ít, nhưng đáy lòng vẫn còn lo sợ bất an.
Đường Húc Nghiêu không thể làm gì khác hơn là nêu ví dụ nói để chứng minh, “Nói cho em biết một chuyện, năm đó anh trai anh kết hôn cũng bị gia gia phản đối. . . . . . sau đó anh ấy đã lại anh ấy rời khỏi Đường gia. . . . . . Hiện tại quả thật sống rất hạnh phúc. . . . . . Còn có một đứa con gái, tiểu bảo bối rất thật đáng yêu . . . . chúng ta sau này cũng sẽ hạnh phúc như thế . . . . . Chúng ta cũng sinh con gái nhé . . . . .”
Chương 150: Luyện tập nhiều hơn
“. . . . . .” Hạ Hải Dụ ngốc ngay tại chỗ.
Gì, sao mà lại nói đến vấn đề sinh con nhanh vậy? !
Xấu hổ chết mất!
Thấy cô không nói lời nào, Đường Húc Nghiêu khẽ cau mày, “Sao vậy. . . . . . em không phải thích con gái sao. . . . . . Chúng ta cũng có thể sinh con trai! Chẳng qua anh thích con gái hơn, vì vậy chúng ta sinh một đứa con trai trước, sau đó sẽ sinh một cô công chúa. . . . . . Như vậy yêu cầu của chúng ta cũng hoàn thành. . . . . . Ừ, cứ như vậy, sinh hai! A, không, sinh hai là ít nhất, ít nhất phải có một con gái!”
Hạ Hải Dụ tức giận nói, ” Lưu manh, anh thật xấu xa, em không cần sinh nhiều như vậy !”
Cô trừng mắt, bày tỏ ý kháng nghị, nhưng là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt hiện lên vẻ dịu dàng, ngay cả cô cũng không phát hiện, loại mong đợi cùng cảm giác vui sướng này không lời nào có thể miêu tả hết .
“Nhưng anh muốn!” Đường Húc Nghiêu dõng dạc nói.
“Em không cần!”
“Không cần cũng phải muốn! Sinh con nghĩa vụ của vợ mà!”
“. . . . . .” Hạ Hải Dụ nghiêng đầu đi, cái gì vợ, buồn nôn chết!
“Bà xã, sinh con chuyện phải có dũng khí lớn, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian luyện tập nhiều hơn!” Giọng nói kiên định, ý nghĩ tà ác, nói xong, anh ôm cô đi tới giường.
Trên trán Hạ Hải Dụ hiện ra ba vạch đen, “Đường Húc Nghiêu, anh đừng làm loạn a!”
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm loạn, anh đối với bà xã sẽ rất trung thành đấy!” Anh cố ý xuyên tạc lời của cô.
“Không…,em không phải ý đó! Ý của em là. . . . . .em không cần làm tiếp . . . . . . Vừa mới tắm thơm ngào ngạt mà. . . . . . Không cần lại làm cho khắp người đều là. . . . . .”
Đường Húc Nghiêu đem cô đặt lên trên giường lớn, cười xấu xa, “Khắp người đều là của mùi vị của anh, có đúng hay không? !”
“Lăn đi!” Cô tức giận đỏ mặt.
Hả? !
Tức giận nữa? !
Không không không, là xấu hổ!
Nhìn cô mặt đỏ đến mang tai, tâm tình Đường Húc Nghiêu thật tốt, anh thích bộ dáng như vậy của cô, đáng yêu khiến anh rất động lòng!
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, từ trên giường nhảy lên, nhấc chân định chạy trốn, “Em không cùng anh nói bậy nữa, em muốn đi tìm Tiểu Tiểu!”
“Tiểu Tiểu có Thiệu Hoành là đủ rồi, em đi là cản trở đấy!”
“. . . . . .” Buồn bực!
Đường Húc Nghiêu đưa tay ôm lấy cô, nghĩ một cách gian trá : hi vọng Thiệu Hoành cùng Vân Tiểu Tiểu có thể gắn với nhau không rời, như vậy Hải Dụ là của anh được rồi!
Hạ Hải Dụ bĩu môi, anh nói cũng phải, cô không nên đi làm kỳ đà cản mũi, nhưng cô muốn hiểu rõ tình huống bên kia!
Anh ôm lấy cô nằm xuống giường lần nữa, cố ý trêu đùa, “Vợ yêu, chúng ta quản tốt chuyện của mình đi, tiếp tục tập luyện các bước sinh con nha? !”
“Anh . . . . .” Lời còn chưa dứt, môi của cô liền bị anh ngăn chặn, “Ưm. . . . . .”
Anh cúi đầu hôn cô, hôn từ đầu ngón chân lên tới trên, mới chống đỡ trên môi của cô nói nhỏ, “Bây giờ bắt đầu luyện tập bước đầu tiên, cởi quần áo!”
“Cái gì, luyện tập cái này có cái gì tốt chứ? !”
“Vạn sự khởi đầu nan, cởi quần áo rất quan trọng! Không cởi quần áo làm sao làm tiếp đây? !”
Hạ Hải Dụ nghe lời của anh, dở khóc dở cười, “Anh là ngụy biện”
“Đây không phải là ngụy biện, đây là sự thật !” Đường Húc Nghiêu ấn xuống điều khiển rèm cửa sổ, gian phòng”Xoạt” một tiếng biến thành tối đen.
Trong không gian mù mịt, truyền đến những tiếng cười đùa ôi, a của đôi trai gái.
“A. . . . . . Đủ rồi đủ rồi. . . . . . Buông ra!”
“Đủ cái gì đủ. . . . . . Lúc này vừa mới hoàn thành bước đầu tiên. . . . . .”
“Đồ lưu manh! Anh nghĩ làm đến bước mấy rồi? !”
“Đương nhiên là. . . . . . Một bước cuối cùng!”
“. . . . . .”
“Tiếp chiêu đi!”
◎◎◎