Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: An Nhiễm Nhiễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210001

Bình chọn: 9.00/10/1000 lượt.

ắn ngủn liền…..

Xoay người vào phòng tắm vặn nước nóng, cũng len lén gọi điện thoại cho Thiệu Hành.

“Thiệu Hành, em là Tiểu Tiểu, anh có biết chuyện gì xảy ra giữa Hải Dụ và Đường Húc Nghiêu không? Bọn họ có phải là lại gây gổ không? Hải Dụ vừa mới về nhà…. Dáng vẻ rất khó coi nha…. Cả người đều bị ướt….. thật đáng thương nha…”

Âm thanh truyền đi, Thiệu Hành vì lái xe nên đeo tai nghe, còn có ngoài đường thanh khí cho nên những lời này một chữ cũng không sai truyền tới tai Đường Húc Nghiêu.

Thiệu Hành liếc nhìn người bên cạnh, biểu tình không quan hệ, không nhịn được nhíu mày.

Thấp giọng an ủi mấy câu,” Tiểu Tiểu, bọn họ chẳng qua là giận dỗi, tình nhân chẳng phải đều vậy sao, đừng lo lắng, rất nhanh sẽ làm lành, em hãy chăm sóc Hải Dụ…… an ủi cô một cái…ừ…”

“Em cũng muốn an ủi a… nhưng là cô ấy trốn vào phòng một mình…. anh nói có phải là Hải Dụ đang lén khóc không?…”

“….”

“Thiệu Hành, anh có phải ở cùng với Đường Húc Nghiêu không? Anh đưa điện thoại cho anh ta… tại sao vậy…. cư nhiên khi dễ Hải Dụ của chúng ta thành như vậy….” Vân Tiểu Tiểu hỏa khí không thể nhịn được hét lớn lên.

“Này… Tiểu Tiểu đừng kích động…”

“Em không kích động, anh mau đưa điện thoại cho anh ta, em muốn nói chuyện với anh ta…”

“Tiểu Tiểu, anh không có ở chung với anh ấy, làm thế nào mà đưa.” Thiệu Hành liếc về Húc Nghiêu một cái, thấy anh ta bất vi sở động, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói láo.

“Hừ.. vậy coi như xong đi.”

“Ừ”.

“Bất quá, nếu anh thấy Đường Húc Nghiêu thì lập tức nói cho anh ta biết, để anh ta lập tức cút tới an ủi Hải Dụ nha.”

Vân Tiểu Tiểu la trong điện thoại vài câu mới chịu cúp máy.

Đường Húc Nghiêu vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt cùng hơi thở lại thêm vài phần suy sụp, ghé mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lại trở nên mờ mịt.

Đáng chết, anh đang làm gì, Hải Dụ đang làm gì, bọn họ làm sao có thể giải quyết được sự tình?

Hải Dụ mắc mưa.

Ngu ngốc.

Chẳng phải cô rất mạnh mẽ sao, làm sao lại trở nên nhu nhược.

Len lén khóc sao….. vì mình…..

Cần gạt nước không ngừng dịch chuyển, Thiệu Hành vô tình hay cố ý nói một câu,” trời mưa không lớn, nhưng loại mưa nhỏ kiểu này rất dễ bị cảm lạnh”.

Đường Húc Nghiêu ngồi thẳng, thân hình khẽ run lên, tay nắm chặt điện thoại .

Muốn gọi cho cô sao….

Chương 163: Đi tìm

Trong phòng vẫn mở điều hòa nhưng cảm giác vẫn lạnh như cũ.

Hạ Hải Dụ cuộn mình ôm lấy hai tay, rồi lại chán nản đưa xuống lồng ngực trống trơn, muốn tìm lấy sự ấm áp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người.

Loại cảm giác này, khác hẳn cảm giác được người khác ôm chặt lấy.

Nhưng hiện tại, người mà luôn muốn ôm chặt lấy cô, đã không còn ở bên.

Cô cũng không biết tại sao bọn họ lại trở nên như thê này. Bọn họ chẳng phải đang rất tốt đó sao…. Đột nhiên lại…..

“leng keng…… leng keng….”

Chuông cửa đột nhiên vang lên…..

Hạ Hải Dụ bỗng chốc khẩn trương, không biết mình đang mong chờ điều gì mà chạy nhanh ra mở cửa.

Nhưng là, nhìn tới cửa, hai tròng mắt trong khát vọng lập tức ảm đạm, không phải là anh.

“chào cô, xin hỏi Vân Tiểu thư có nhà không a?” người giao hàng đem túi thức ăn đưa qua.

“Ừ” Hạ Hải Dụ hữu khí vô lực gật đầu, đưa tay nhận lấy túi thức ăn, sau đó trả tiền, liền xoay người trở về phòng.

“A, tiểu thư, còn tiền thừa.” bên ngoài người giao hàng kêu to gọi nhỏ.

Vân Tiểu Tiểu nghe âm thanh bên ngoài liền chạy tới, đem tiền thừa nhận lấy, hướng về người giao hàng khẽ mỉm cười, “cảm ơn”.

Trong phòng bếp, Hạ Hải Dụ buồn bực bày chén đũa, động tác chậm chạp, buồn bã ỉu xìu.

Vân Tiểu Tiểu khẽ thở dài, cái gì sao, Hạ Hải Dụ bình thường ý chí siêu cấp sục sôi chiến đấu, hôm nay trở nên trầm mặc như thế, giống như mất ba hồn bảy vía.

“Hải Dụ, đừng không vui nữa, mau ngồi xuống ăn cơm, sau đó mình dẫn cậu ra ngoài đi shopping. Đi dạo tâm tình sẽ tốt, đem toàn bộ phiền não quên mất, có được hay không?”

“ừ.” Hạ hải dụ tùy ý trả lời, nhưng liếc thấy cô cũng không có chân chính mà nghe.

“…………..“Vân Tiểu Tiểu siêu cấp bất dắc dĩ, lôi kéo bạn tốt ngồi xuống, mở ra túi thức ăn, đưa ra món ăn nóng hổi cháo Bát Bảo,”quên đi, ăn cơm trước”.

Hạ hải dụ thờ ơ gật đầu, tầm mắt chạm đến chén cháo Bát Bảo kia, cảm xúc hoàn toàn hỏng mất.

Cháo Bát Bảo

Có một lần, anh mua cho cô cũng là cháo Bát Bảo.

Không tự chủ nhớ lại kỉ niệm đó khiến cho cô cảm thấy ấm áp, mỉm cười mê say lại chợt trông về thực tế, trước mắt đã mơ hồ thành một mảnh.

Nghĩ tới đau đớn, sau đó cảm giác ấm áp cũng không còn….

Đầu đường, chiếc xe màu bạc không có mục đích gì đi dạo mấy vòng, Thiệu Hành trên mặt đã nhẫn nại đến cực hạn, rốt cục ở dạ dày đã rút gân, không thể nhịn được nữa.

“Nghiêu, chúng ta đi tìm chỗ nào đó tìm chút gì để ăn đi, mình thật không còn chút sức lực nào để lái xe nữa”. chuyện Thần Dật đã an bài thỏa đáng, vẫn phải đi theo anh ta lái xe, liên tục vài giờ liền. Chỉ chớp mắt trời đã tối rồi, hỏng mất.

Đường Húc Nghiêu ánh mắt chợt xẹt qua ngoài cửa xe,lại không có một chút nào hăng hái.

Không đói bụng, khí cũng khí no rồi.

Mặc dù anh cũng không biết mình đang làm cái gì


XtGem Forum catalog