Insane
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: An Nhiễm Nhiễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210050

Bình chọn: 8.00/10/1005 lượt.

gon! Anh mau tới nếm thử một chút đi!”

Triệu Chỉ Tịch đem Đường Húc Nghiêu tinh thần đang hoảng hốt kéo đến phòng bếp, vốn là mặt anh còn đang tức giận nhưng khi nhìn thấy những món ăn bày đầy trên bàn thì lập tức giật mình.

Ngực như bị người giáng một quyền, buồn bực, hơn nữa là đau đớn!

Đây là cô ấy làm!

Cô ấy đặc biệt làm ình!

Các món ăn đều món anh thích! Anh thích ăn nhất!

Cô tới nhà anh, là vì làm những thứ này!

Cô chủ động cầu hòa với anh!

Anh vừa nãy lại đối xử với cô như vậy . . . . .

Đầu chợt đau, trong đầu một mảnh hỗn độn, xoay người đến phòng tắm, định dùng nước lạnh rửa mặt, để có thể tỉnh táo trở lại.

Trước gương, lơ đãng thoáng nhìn qua, phát hiện trên cổ áo sơ mi của mình lại có vết son môi! Rất nhạt, nhưng thật sự tồn tại!

Đáng chết, đây là chuyện gì đang xảy ra?

Suy tư, rất nhanh liền đi ra ngoài, Triệu Chỉ Tịch! Là do Triệu Chỉ Tịch cọ lên!

Hồi tưởng lại lúc mới vừa vào cửa, ánh mắt bi thương rồi lạnh như băng của Hạ Hải Dụ . . . Đường Húc Nghiêu đã hiểu ra. . . . . . Lại bối rối. . . . . .

Bên cạnh bồn rửa tay, trong thùng rác nhỏ, cơ hồ trống không, nhưng nhìn kĩ lại thấy vỏ của băng keo cá nhân.

Cô ấy lại còn bị thương!

Trong nháy mắt, tự trách tràn ngập trong người Đường Húc Nghiêu, đáng chết! Anh hận không thể giết chết mình!

Xoay gót chân lại, chạy như bay ra cửa, giầy cũng không kịp đi xong, liền vội vàng đuổi theo.

Đúng lúc đó, tóc Vân Tiểu Tiểu còn đang ướt đẫm cũng đang chuẩn bị xuống lầu, mới vừa rồi cô đang tắm chợt bị tiếng gõ cửa của Thiệu Hành cắt đứt, hỏi anh thì mới biết Hải Dụ cư nhiên buổi tối một mình đi ra ngoài, hai người liền vội vàng muốn đuổi theo.

Ba người nhìn nhau, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng.

Thiệu Hành dùng ánh mắt rất đồng tình lại rất bất đắc dĩ nhìn Đường Húc Nghiêu, mà Vân Tiểu Tiểu lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thiệu Hành, lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm Đường Húc Nghiêu.

Cuối cùng, ba người không ai nói gì, như có một loại ăn ý cùng nhau lao xuống lầu.

Nhưng mà, khi bọn hắn xuống dưới lầu, đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Hải Dụ.

“Hạ Hải Dụ!” Đường Húc Nghiêu tê tâm liệt phế gọi lớn, phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm.

Chương 167: Anh đến

Ban đêm gió lạnh thổi .

Hạ Hải Dụ một mình cô đơn lạnh run đi trên đường, không biết mình đã đi bao lâu rồi, cũng không biết mình đã đi rất xa, càng không biết mình đi tới nơi nào.

Quay đầu nhìn xung quanh, một mảnh xa lạ, đường đi lạ lẫm, người đi đường xa lạ.

Có vài người, tưởng rằng có thể gặp lại; có một số việc, tưởng rằng có thể tiếp tục. Vậy mà, chỉ trong nháy mắt xoay người, có vài người, sẽ không còn gặp lại nữa.

Tất cả đều đã thay đổi, muốn quay lại cũng không được.

Trên người không có tiền, cũng không có điện thoại di động, giờ đây, Hạ Hải Dụ có chút luống cuống.

Chợt ——

“Hải Dụ!” giọng nam lộ rõ yêu thương từ phía sau truyền đến, Bạch Hạo Nhiên không hề báo động xuất hiện trên đường, bước mau mấy bước, liền đến gần cô.

“. . . . . .” Hạ Hải Dụ giật mình trợn to hai mắt, không hiểu anh sao lại xuất hiện ở đây.

Biểu tình của Bạch Hạo Nhiên thản nhiên nhìn cô, giọng nói bất đắc dĩ, “Anh đi theo em đã nhiều giờ, chân của anh cũng mỏi rồi, em không mệt sao? Khuya lắm rồi, trời lại lạnh, em cứ đi cả đêm như vậy sao? Hải Dụ, em có biết không, anh đi theo sau em, rất cực nhọc đó!”

Hạ Hải Dụ bối rối, thậm chí giơ tay lên bấm bấm mặt mình, đau!

Đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn nghi ngờ, “Hạo Nhiên. . . . . sao anh lại ở đây?”

“May mắn là anh ở đây!” Bạch Hạo Nhiên bỏ qua câu hỏi của cô, trực tiếp lấy khắn tay trong túi ra, thay cô lau khuôn mặt lạnh như băng.

Ngàn năm tập duyên, trong biển người mênh mông có thể gặp nhau, không phải là ngẫu nhiên.

Thật ra thì anh đã tới San Francisco được mấy ngày rồi, đến tham khảo phòng thí nghiệm của đại học Stanford, vốn cho là mình có thể nhịn không gặp cô nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cũng không nghĩ đến, anh vừa đến nhìn, cư nhiên thấy một màn như vậy!

Cô không vui!

Vốn cho rằng anh rời đi, sẽ giúp cô tự tại hơn, trôi qua những ngày tháng vui vẻ hơn, trôi qua những ngày tháng hạnh phúc hơn, nhưng thì ra lại không có, người đàn ông tên Đường Húc Nghiêu đó đã làm cô phải khổ sở đến vậy!

“Hạo Nhiên. . . . . .” Rất nhe, một tiếng gọi anh.

“Ừm.” Bạch Hạo Nhiên nghe thấy cô yếu ớt lẩm bẩm gọi mình, bận tâm không dứt, “Hải dụ, chúng ta tìm nơi nào ấm áp ngồi một chút có được hay không?”

“. . . . . .” Do dự, cuối cùng dưới ánh mắt tha thiết của anh, gật đầu, “Được.”

McDonald’s kinh doanh 24h, yên lặng.

Vị trí trong góc, Bạch Hạo Nhiên đưa một ly trà mật ong nóng tới trong tay Hạ Hải Dụ, “Uống một chút, sẽ giúp thân thể nóng lên.”

Cầm ly, lòng Hạ Hải Dụ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đối với tình cảm, mặc dù có chút trì trệ, nhưng không ngốc, cô biết anh xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì, hồi tưởng lại sự tàn nhẫn của mình, chỉ cảm thấy áy náy.

Hai người đưa mắt chăm chú nhìn đối phương một cái, cái nhìn mang theo tiếc nuối, sau đó mở to hai mắt mang theo tâm sự trĩu nặng.

Rất giống một tình ti