
ờng Húc Nghiêu luôn luôn nhớ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ có một cái tên —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ.
Nhìn một chút đồng hồ, ừ, còn hai giờ nữa là cô xuống máy bay rồi.
“Thiệu Hành, điều chỉnh lịch trình mình đã sắp xếp một chút, tớ muốn đi nhận điện thoại.”
“Hả? Hôm nay là lần đầu tiên cậu trốn việc à! Wey wey Wey, …A, không được, hai giờ sau có một cuộc phỏng vấn đấy!”
Đường Húc Nghiêu mỉm cười, lấy ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Thiệu Hành, “Mình tin tưởng người trợ lý vạn năng này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!”
Đường Húc Nghiêu, cậu không phải là một người tùy tiện a, nhưng tùy tiện rời khỏi không phải là người!
Không lâu sau, Thiệu Hành ở bên trong bóp cổ tay, Đường Húc Nghiêu mở cửa ô tô Maybach màu trắng của anh chạy thẳng tới sân bay.
Tưởng niệm lần nữa lan tràn, trước mắt anh thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, 100 ngày, toàn bộ 100 ngày chưa từng thấy cô, nhưng anh vẫn không có một ngày không nhớ đến cô.
Không có điện thoại, không có hình, không có bất kỳ liên lạc, nhưng cô, mỗi ngày đều xuất hiện ở trong đầu anh, hôm nay, cuối cùng gặp mặt rồi !
Chương 88: Kẻ khác tới đón
Sân bay.
Hạ Hải Dụ kéo va ly, chầm chậm ra cổng, cùng tinh thần sáng láng lúc lên đường bất đồng, giờ phút này cả người cô giống như bị nhiễm sương, ỉu xìu .
Đại khái là lần đầu tiên ngồi máy bay, lại bay đường dài, đầu của cô rất choáng, còn nguyên nhân nào nữa cũng không biết, dù sao thì cả người cực kỳ khó chịu.
Người chung quanh vội vàng đi qua, phóng mắt nhìn, phần lớn là người nước ngoài, thân hình cao lớn, kim phát bích nhãn, giọng nói dị quốc, mặc dù nghe được và hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng đột nhiên trong lòng bắt đầu sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm.
Trong đôi mắt, có phần mờ mịt.
Hạ Hải Dụ, muốn chịu đựng, điểm khó khăn này cũng đánh ngã ngươi ư, rất không có tiền đồ rồi!
Cố nén khó chịu, cô cố gắng duy trì tỉnh táo, hít thở sâu hai cái, cất bước đi về phía trước.
Nhưng là…thật sự rất choáng…
“A” Thân thể nghiêng một cái, hướng mặt đất ngã xuống.
“Cẩn thận!” Một đôi tay to ấm áp vững vàng đỡ cô.
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn lại, “Em trai Hạo Nhiên? Làm sao cậu ở nơi này?”
Bạch Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cô, “May có anh ở chỗ này, bằng không em không ngất đi mới là lạ!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Hải Dụ ửng hồng, “Cám ơn cậu nhé!”
Bạch Hạo Nhiên nhịn không được nhân cơ hội đe dọa, “Vậy sau này em còn dám kêu mình khỏe lắm không?”
“Không dám không dám!” Hạ Hải Dụ giơ tay đầu hàng, cũng hướng anh làm mặt quỷ.
Rất thần kỳ, cô giống như chẳng khó chịu nữa rồi.
Cũng đúng, ở nơi đất khách quê người, đưa mắt không quen, chợt nhìn thấy một người quen, trong lòng luôn là ấm áp.
Nhưng mà …
“Em trai Hạo Nhiên,vì tới đón tôi mà cậu phải chạy Đông chạy Tây sao, vật vả cho cậu rồi!”Giọng nói của cô mang theo rất nhiều áy náy.
“Không vất vả, lập tức liền bay đến!” Bạch Hạo Nhiên nói thì dễ dàng, nhưng thật ra anh đã chạy Đông chạy Tây khắp cả phi trường cũng tìm không ra, đứng tại đây, đợi chừng mười giờ rồi.
Hạ Hải Dụ rất cảm động, khẽ hí mắt cười, gương mặt hồn nhiên, đơn thuần tốt đẹp như vậy, thẳng tắp chiếu vào trong mắt và trái tim của Bạch Hạo Nhiên.
“Đúng rồi, Hải Dụ, Hải Tinh thế nào, đã an bài tốt rồi sao?”
“Tốt lắm tốt lắm, em ấy và nhân viên chăm sóc đã trực tiếp nhập viện, ừ, đây là địa chỉ.” Hạ Hải Dụ móc danh thiếp trong túi ra, phía trên in tên một bệnh viện nổi tiếng.
“Một lát anh cùng em đi xem Hải Tinh.”
“Ừ, cám ơn!” Hạ Hải Dụ lần nữa nói lời cảm ơn, bởi vì cô thật sự không biết trừ điều này, cô còn có thể nói gì.
Hai người sóng vai rời khỏi sân bay, Bạch Hạo Nhiên chăm sóc Hạ Hải Dụ mọi nơi, không chỉ nhận va ly hành lý còn cả túi xách của cô, quan tâm chu đáo
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô Maybach màu trắng.
Đường Húc Nghiêu dựa vào sườn xe, thần sắc phức tạp…
Chương 89: Ở gần một chút
Maybach lao vun vút trên đường, tốc độ cực nhanh, bỏ lại một chiếc lại một chiếc xe phía sau.
Ngồi trong xe, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu có chút âm trầm, môi mỏng mím chặt, thậm chí tay nắm vô lăng có chút trắng bệch.
Đường Húc Nghiêu, ngươi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, làm sao mi không xông lên kéo cô ấy ra khỏi người đàn ông bên cạnh, toàn bộ 100 ngày ngươi đều nghĩ đến cô ấy, sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi cùng người đàn ông khác!
Mi điên rồi sao?
Thế không giống mi sẽ làm ra chuyện!
Mi ở đây nghĩ cái gì? Mi ở đây làm cái gì? Mi ở đây sợ cái gì chứ?
Sợ?
Chân mày khẽ cau lại .
Không thể nào, chẳng lẽ là mình đang sợ hoặc như lần trước làm tổn thương cô ấy sao?
Buồn bực tới cực điểm.
Đánh tay lái, thay đổi đường đi, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối cùng dừng trước một tiểu khu.
Xa xa nhìn sang, các căn phòng nhỏ sơn màu trắng hết sức đơn giản, bồn hoa phía trước tươi đẹp rực rỡ, bên cạnh là cây cọ thật cao, màu xanh nổi bật, làm cho người ta thư thái cả người.
Trong công viên cách đó không xa, một đám thanh niên tụ tập một chỗ cùng nhau nướng đồ ăn, trận trận tiếng cười theo gió bay tới.