
g, nhặt cốc lên, may mắn đây không phải cái cốc Dương Dương cô định mang sang Mĩ, mà là một cái cốc bằng inox, dù rơi xuống đất cũng không vỡ.
Nếu không, nhất định cô sẽ bị thương, đoán chừng mai không lên máy bay được rồi.
Một việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra lại khiến biểu hiện trên mặt của Thần Dật càng thêm mấy phần cô đơn, “Thật xin lỗi. . . .”
“Không sao, em không bị thương!” Hạ Hải Dụ cố gắng mỉm cười, cô nhận ra được, Thần Dật rất khổ sở.
Thần Dật có chút phiền não, bỏ hai tay vào túi quần, hai mắt sáng trong thoáng qua ý vị sâu xa nồng đậm, “Hải Dụ, nếu như năm đó hai chúng ta không chia xa thì hiện tại sẽ ra sao?”
“Sao ạ?” cô không hiểu ý tứ của anh.
Anh cười khổ, lắc đầu, “Không có gì, anh chỉ nói vậy thôi.”
Đã qua, chính là đã qua.
Hai năm trước, anh thân bất do kỷ, hiện tại, càng không có lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, trong ánh mắt của cô, anh thấy được sự độc lập, kiên cường cùng dũng cảm, hoàn toàn không có anh.
“Hải Dụ, anh về đây, em phải bảo trọng đấy nhé!” Anh xoay người rời đi.
Hạ Hải Dụ đưa mắt nhìn bóng lưng dần biến mất của Thần Dật, thở phào một cái, tiện tay mở ra cái hộp anh đưa cho, mở ra vừa nhìn, sao lại. . .
Sao lại trùng hợp đến thế?
Đôi giày này giống y như đúc với đôi giày lần trước Đường Húc Nghiêu bắt cô mang vào để tham gia vào một hoạt động thương nghiệp!
Hạ Hải Dụ quá ngạc nhiên, há hốc mồm, đôi giày của Đường Húc Nghiêu trước vẫn còn ở trong ngăn kéo, hiện tại lại thêm một đôi, cô phải đi đôi nào?
Chương 86: Rốt cuộc lên đường
Rột rột rột ……….
Chợt thấy bụng đói kêu lên rồn rột.
Hạ Hải Dụ hồi thần, lúc này mới nhớ ra buổi tối mình còn chưa ăn gì, cố gắng một mạch thu dọn hành lý!
Bẹp bẹp, cô đi vào bếp, nhìn thấy trên bếp lò còn hai gói mì ăn liền cuối cùng, một là mì thịt bò kho tàu, một là mì gà hầm nấm hương, nên chọn loại mì nào đây?
Đưa tay cầm hai gói mì lên, nhìn ngày tháng một chút, ừ, mì thịt bò kho tàu để được ít ngày, mì gà hầm nấm hương để được lâu hơn, cho nên, ăn mì thịt bò kho tàu!
Bật bếp, nước sôi sùng sục, chỉ chốc lát sau, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng.
Ôi, thơm quá!
Mở tủ lạnh, đem nửa cái chân giò hun khói còn dư lại bên trong lấy ra ngoài, cắt thành miếng, bỏ vào trong nồi.
Tối nay ăn một bữa lớn hơn, như vậy ngày mai mới có thể lực lặn lội đường xa!
Hơn nữa không thể lãng phí thức ăn, cô muốn ăn sạch mọi thứ có trong tủ lạnh!
Mười phút sau, Hạ Hải Dụ đã giải quyết xong vấn đề đói bụng, ngả đầu trên ghế sa lon, cười khúc khích.
Ha ha, cô biết chọn giày ình thế nào rồi, cùng một đạo lý với ăn uống, không thể lãng phí nha, cho nên mặc mọi chuyện trước kia!
Tuy, đôi giày là đôi mà Đường Húc Nghiêu lưu manh tặng.
Miệng không kìm được lẩm bẩm, hừ, người đáng ghét !
◎◎◎
Ngày hôm sau.
Hạ Hải Dụ dậy từ rất sớm rất sớm, kiểm tra trong ngoài phòng một lần, toàn bộ điện nước khí gas đều tắt, xác định đã an toàn kiểm tra hành lý lại một phen, xác nhận không quên bất kỳ vật gì, lúc đó mới yên lòng.
O o, chuẩn bị tất cả sẵn sàng rồi !
Tóc buộc thành đuôi ngựa, so với ngày thường tốn thêm một xíu tâm tư, tóc mai ở thái dương cài lên như một con mèo đáng yêu, hì hì, nghe nói làm kiểu con mèo này có thể trừ tà, nhất định sẽ phù hộ cô lên đường bình an!
Quần áo cũng được lựa chọn tỉ mỉ, mặc dù không phải đồ mới, nhưng là một bộ mà cô thích nhất trong số tất cả quần áo mình có!
Từ đầu đến chân, tất cả đều đẹp, Hạ Hải Dụ kéo va ly tâm tình vui vẻ ra cửa, tròng mắt sáng trong lộ ra hạnh phúc, tinh thần thật tốt.
Ngồi xe buýt, chuyển xe buýt, đến sân bay, xuất trình vé, lên máy bay.
San Francisco, ta đến đây! ! !
Chương 87: Muốn gặp mặt
Thung lũng Silicon, nước Mĩ.
Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở “Khoa học công nghệ Húc Dương”, tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên .
“Tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc!”
Ánh mắt của các nhân viên nữ thẳng tắp dán lên người anh, nhất thời có cảm giác thiếu dưỡng khí, anh là người đẹp trai đến nguy hiểm, mê người không kháng cự được, người đàn ông tuấn dật làm phụ nữ khắp thiên hạ phải điên cuồng.
Mắt phượng đào hoa thâm thúy giống như ánh sao yên lặng chiếu xuống, khóe mắt đuôi mày đều như cười, khiến chúng sinh điên đảo.
Nghe nói người có bề ngoài như vậy đều là người đa tình.
Thân cao ngất, bóng dáng thon dài, giơ tay nhấc chân biểu hiển rõ phong độ vua chúa.
Các nhân viên nữ kinh động tán thưởng hít không khí thành tiếng hết đợt này đến đợt khác, mà các nhân viên nam cũng không khỏi bị khuất phục.
Bỗng nhiên, Đường Húc Nghiêu dừng bước chân, cười như không cười, dùng giọng tiếng anh chuẩn, đáp lại, “Mọi người buổi sáng tốt lành.”
Tác phong lãnh đạo của anh, khí phách lại dịu dàng, chinh phục lòng người.
Thiệu Hành đi sau anh, không nhịn được cười, bên khóe miệng nổi lên đường cong mờ nhạt, cùng đi vào thang máy riêng.
Cửa thang máy đóng lại, Thiệu Hành rốt cuộc không nhịn được nhạo báng, “Nghiêu, cậu cũng không cần lại phạm tội, đây là nước Mĩ, cẩn thận nhé, phụ nữ đều như sói như hổ!”
Đư