
hôn Cao Cầm Nhã đã rời khỏi nhà Cung Hình Dực, đi đến địa phương mà mình muốn đi, suy nghĩ một chút cũng sắp ba tháng bọn họ không gặp nhau.
“Nghe lời em! Nhưng mà không thể đưa tiền cho ông ấy, anh có thể giúp ông ấy tìm một phần việc làm, để cho ông ấy có thể sống qua ngày. Nếu như chúng ta cho ông ấy tiền, về sau có thể ông ấy sẽ ngày ngày tới đây đòi tiền chúng ta.” Tống Tâm Dao gật đầu một cái, đồng ý với cách làm của anh.
“Trở về phòng đi!” Tống Tâm Dao gật đầu với Cung Hình Dực hai người cùng trở lại phòng.
“Mẹ!” Kỳ Kỳ cầm sách vở, đang ngồi ở trên giường của bọn họ.
“Kỳ Kỳ, tại sao con lại học bài ở đây?” Bình thường nó đều làm bài ở trong thư phòng của anh, thế nào một lát lại chạy tới nơi này?
“Mẹ, con có một vấn đề không hiểu.” Kỳ Kỳ nằm ở trên giường của bọn họ, nhìn chằm chằm vấn đề trên sách.
“Anh đi tắm.” Cung Hình Dực cầm khăn tắm, đi vào trong phòng tắm.
“Mẹ xem một chút!” Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh nó ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái đề mục kia một lúc lâu. Vấn đề đơn giản như vậy Kỳ Kỳ không thể giải được sao? Cô thật có chút nghi ngờ.
“Kỳ Kỳ, nói đi, tìm mẹ có chuyện gì?” Kỳ Kỳ nhất định có chuyện tìm cô.
“Mẹ, chuyện này cũng bị mẹ phát hiện ra!” Kỳ Kỳ bò dậy, kéo tay Tống Tâm Dao.
“Mẹ!” Tống Tâm Dao ‘ ừ ’ một tiếng, nhìn Kỳ Kỳ.
“Con nói với mẹ một chuyện!” Tuần sau chính là sinh nhật của nó, nó muốn hẹn bạn học cùng lớp, đến nhà mình làm khách, để cho bọn họ cùng tham gia sinh nhật của nó, nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt, nhưng Tống Tâm Dao lại thích an tĩnh, cũng không biết mẹ có đồng ý để cho nó mời bạn bè đến nhà hay không.
“Chuyện gì?”
“Mẹ, thứ hai tuần là sinh nhật Kỳ Kỳ mẹ có nhớ không?” Kỳ Kỳ tựa vào ngực Tống Tâm Dao, rất lâu rồi nó không vùi mình trong ngực mẹ, lồng ngực của mẹ vẫn thật ấm áp!
“A! Thứ hai tuần sau là sinh nhật của à, xấu hổ quá, mẹ quên mất rồi!” Cô làm sao có thể quên được? Người mẹ nào lại có thể quên sinh nhật con của mình chứ?
“Mẹ, mẹ quên cũng không sao hết, chỉ cần Kỳ Kỳ nhớ là được.” Kỳ Kỳ mặc dù có điểm để ý, Tống Tâm Dao quên sinh nhật mình, nhưng mà vẫn không thể tức giận, bởi vì nó đang cùng mẹ thương lượng chính sự!
“Ồ! Kỳ Kỳ con hào phóng như vậy từ khi nào thế?” Tống Tâm Dao tựa vào trên giường, biểu hiện rất kinh ngạc.
“Mẹ!” Kỳ Kỳ bất đắc dĩ kêu một tiếng. Mẹ thích cùng người khác so đo như vậy từ khi nào thế?.
“Được rồi! Không làm khó con nữa, nói đi!”
“Mẹ, con muốn mời bạn đến nhà cùng chúc mừng sinh nhật, có thể không?” Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao, gương mặt mong đợi, bởi vì nó có chút sợ mẹ sẽ cự tuyệt mình, không để cho mình mời bạn học tới nhà .
“Được rồi! Con đã muốn như vậy thì mẹ sẽ đồng ý với con!” Tống Tâm Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ từ mong đợi lúc trước biến thành hưng phấn bây giờ, thật sự rất vui sao?
“Oa oa. . . . . . Mẹ vạn tuế!” Kỳ Kỳ ở trên giường nhảy lên, vào lúc này thật sự vẫn giốngnhư một đứa bé .
“Chuyện gì mà vui mừng thế!” Cung Hình Dực từ trong phòng tắm ra ngoài, trên người chỉ quấn quanh một cái khăn tắm.
“Không có! ( không có! )” Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ đồng thanh nói, Kỳ Kỳ cũng ngồi xuống, lại một lần nữa dựa vào trong ngực Tống Tâm Dao. Tối nay nó muốn cùng mẹ ngủ một đêm, rất lâu không có ngủ cùng mẹ rồi.
“Hai mẹ con thần thần bí bí.” Cung Hình Dực đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, mới vừa rồi khi đứng bên ngoài, cũng không có cảm thấy trời tối lắm, anh mới tắm một lúc thôi, cũng đã bảy giờ rồi.
“Kỳ Kỳ, đi về phòng đi. Cha cùng mẹ cần nghỉ ngơi rồi!” Kỳ Kỳ có chút tức giận, tại sao cha vừa ra đã muốn đuổi nó về phòng rồi?
“Con muốn ngủ cùng mẹ!” Kỳ Kỳ vùi ở trong ngực Tống Tâm Dao, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm Cung Hình Dực chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng bên cạnh. Bây giờ nó mới phát hiện, có lúc cha thật rất đáng ghét, cứ muốn tách nó ra khỏi người mẹ. Tối nay nó nhất định phải ngủ cùng mẹ, mặc kệ người đàn ông này nói gì, nó cũng sẽ không đi.
“Con trai, nhanh đi ra ngoài, cha với mẹ còn có chính sự muốn làm!” Cung Hình Dực đưa tay ôm Kỳ Kỳ ra. Đứa con trai này cũng sắp bảy tuổi rồi, trong hai năm qua cũng chưa từng làm anh cảm thấy đau đầu, tại sao tối nay lại muốn làm cho anh đau đầu chứ?
“Làm chính sự? Chính sự gì? Con cũng muốn làm!” Kỳ Kỳ trợn to hai mắt, đối với chính sự theo lời cha nói có chút tò mò.dღđ☆L☆qღđ
“. . . . . .” Cung Hình Dực im lặng, Tống Tâm Dao Hồng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Người đàn ông này, nói chuyện không thể cẩn thận một chút sao?
“Kỳ Kỳ, trở về phòng ngủ đi, một mình em gái sẽ không dám ngủ.” Phòng của Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là làm thông vời nhau, ở giữa chỉ có một màn thông gió. Có lúc Kỳ Kỳ đều chạy đi ngủ cùng em gái.
“Mẹ, hai người muốn làm chính sự gì? Kỳ Kỳ lớn rồi, cũng muốn giúp hai người.” Kỳ Kỳ đánh chết cũng không đi.
“Kỳ Kỳ, nếu như con thật sự muốn giúp cha mẹ, thì mau đi ra ngoài đi.” Cung Hình Dực nằm lên trên giường. Mặc dù bên trong phòng đã bật hệ thống sưởi, nhưng cuối thu thời tiết vẫn có chút lạnh.
“Được rồi! Vì không để cho cha một lần nữa chèn ép con… Con vẫn đi thì tốt hơ