
g minh thì cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi. Nên đương nhiên sẽ không cảm giác được có nguy cơ đang tới gần mình.
“Ưm, bao tải thật lớn, người nào dùng bao tải trùm đầu tôi, còn trùm tôi vào bao tải làm cái gì, mau thả tôi ra.”
Tô Nghị Phi vốn định đến hỏi chú bán vé trên du thuyền là đi đến nơi nào mới có một toà cao ốc cao lớn, vì cậu muốn đi tìm cha mình.
Nhưng mà, tự dưng lại có người dùng bao tải trùm cậu lại, trói cậu ở trong kho chứa hàng, cậu cảm giác được chính mình đang ở trong một vùng rất tối tăm, mà bên trong bao tải còn có mùi rất khó chịu…..
Trên du thuyền, ở bên trong du thuyền có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang đi tới, cô muốn hỏi người lái du thuyền khi nào thì chiếc du thuyền này xuất bến, bởi vì nó đã đứng yên hơn nửa giờ rồi.
Còn mấy người đàn ông thấy Tô Nghị Phi vẫn ở trong bao tải tranh cãi ầm ĩ không ngừng nên bọn họ lấy dây roi đánh Tô Nghị Phi ngất xỉu đi, sau đó thừa cơ trà trộn vào trong du thuyền.
Khi người phụ nữ biết khoảng vài phút nữa thì du thuyền sẽ rời bến thì liền thoả mãn đi vào.
Cô đi về phía khoang hạng nhất trên du thuyền. Sau đó nhìn về phía một người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại vô cũng lãnh khốc đi đến.
“Luân, em mới vừa hỏi qua, hơn vài phút nữa du thuyền sẽ khởi hành, thật không hiểu tại sao chiếc du thuyền này lại dừng ở một địa phương nhỏ bé như thế này làm gì nữa, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe qua chỗ này.”
Mà người phụ nữ xinh đẹp kia đúng là Hứa Mộng Phỉ, là vị hôn thê của Tần Trác Luân.
Cô rất không dễ dàng gì mới kéo được Tần Trác Luân đến đây bồi cô một ngày, ngay lập tức cô đưa anh đến tiệm áo cưới để lựa chọn, đang lúc chọn áo cưới thì nghe một cô gái cũng đang chuẩn bị làm cô dâu nói hôm nay có một chiếc du thuyền xuất phát đi xung quanh các đảo nhỏ phụ cận chơi một ngày một đêm.
Cô vừa nghe thấy được thì lập tức quấn lấy Tần Trác Luân đưa cô lên du thuyền chơi.
Chỉ có điều khiến cô không nghĩ tới chính là chiếc du thuyền này vậy mà lại nửa đường dừng tại một địa phương nhỏ bé như này, cô cảm giác cấp bậc của mình dường như đã bị hạ thấp không ít.
“Vậy là tốt rồi, hi vọng buổi tối có thể chạy trở về. Anh ra ngoài đi dạo, mới vừa rồi không phải em nói mệt mỏi sao, vậy em cứ ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi.”
Tần Trác Luân đi ra khỏi khoang tàu hạng nhất của mình, đi tới trên boong tàu.
Mà mấy người đàn ông kia cũng đem Tô Nghị Phi giấu ở dưới một tấm ngăn trên boong tàu.
Bởi vì Tô Nghị Phi rất nhỏ, mới bốn tuổi, thân thể nhỏ bé mềm mại giấu ở dưới tấm ngăn cũng vừa vặn rất tốt.
Mà trên boong tàu tự nhiên có gió lớn làm cho Tô Nghị Phi cũng tỉnh dậy, nhưng tiếng kêu của cậu cũng bị gió thổi tan biến mất.
Đây là một nơi ẩn thân tốt nhất nên mấy người đàn ồn còn lại trên du thuyền liền nghĩ cách đem mấy cô em gái vừa bắt được đi tận hưởng lạc thú rồi.
“Cha ở đâu, mẹ, các người mau tới cứu con, có người xấu, cha mẹ, có quá nhiều người xấu, các người đang ở nơi nào?”
Tô Nghị Phi tỉnh dậy, nhưng mà rõ ràng giọng nói phát ra lại rất nhỏ, cậu cảm giác trên người mình đau quá…, mới vừa rồi bị mấy người xấu kia đánh đông đánh tây cho cậu bất tỉnh, hiển nhiên cũng dùng lực thật lớn đi.
Cậu muốn ngồi xuống nhưng dù cậu cố gắng vài chục lần cũng đều thất bại, đành phải nằm nghiêng ở đó hi vọng có thể có một chú hay cô nào nghe được âm thanh sẽ tới cứu cậu ra ngoài.
Đây là âm thanh gì?
Tần Trác Luân không phải một người đàn ông bình thường, từ nhỏ anh đã tập võ nên thính lực rất tốt, mà cảm giác cũng rất nhạy bén.
Anh vừa vặn nghe được âm thanh giống như giọng nói của một đứa bé.
Ở đâu?
Anh mới vừa ngồi trên boong tàu nghĩ lại vài chuyện thì lại nghe được giọng nói của một đứa bé, có phải chính mình đã nghe lầm rồi không?
“Cứu con, mẹ, Phi Phi không bướng bỉnh nữa, mẹ, mẹ nhanh tới cứu Phi Phi…”
Tô Nghị Phi đã ý thức được mình gặp phải bọn buôn người rồi, hu hu, bình thường cậu thông minh lanh lợi bao nhiêu thì hiện tại cũng vẫn là một đứa bé bốn tuổi, ở độ tuổi này đương nhiên sẽ cảm thấy bất lực và sợ hãi rồi.
“Thật sự có giọng nói, có người sao, cháu đang ở nơi nào, có thể kêu lớn lên không, nếu kêu lớn lên thì tôi lập tức có thể xác định vị trí của cháu?”
Tần Trác Luân nghiêng tai lắng nghe, mặc dù gió biển đang thổi nhưng anh vẫn nghe được tiếng kêu cứu của một đứa bé.
Nhất định là bị nhốt ở một chỗ nào đó, anh lớn tiếng nói hi vọng đứa bé có thể kêu lớn lên để cho anh xác nhận vị trí chính xác tìm đến chỗ đứa bé kia.
“Chú ơi, con ở trong này, nơi này a…, con bị người xấu bắt cóc, chú ơi, ở trong này.”
Tô Nghị Phi nghe được giọng nói của Tần Trác Luân thì trong lòng cậu lập tức dấy lên hi vọng, tiếp đó cậu cố gắng giãy dụa thân thể nhỏ bé của mình đụng mạnh vào tấm ngăn.
“Được, chú biết rõ, con đừng giãy dụa nữa, chú sẽ lập tức đến cứu con ra ngoài, đừng sợ.”
Nghe rõ ràng được giọng nói của đứa trẻ làm cho Tần Trác Luân lập tức nhớ tới đứa bé của mình và Tô Thiển Hạ, nếu lúc trước Thiển Hạ không bị sinh non thì bây giờ đứa bé cũng đã bốn tuổi rồi.
Trong lòng anh vậy mà lại dâng lên một cảm xúc rất cảm động