
chơi trò chơi…….” Cô uốn éo muốn rời khỏi ngực hắn…….
Thế nhưng hắn lại giữ eo cô lại, môi dính vào tai cô thổi gió mát: “Em chơi trò chơi của em, anh xem tài liệu của anh.”
Hả…….Mặt Loan Đậu Đậu càng đỏ hơn. Mẹ kiếp hắn như vậy thì làm sao cô chơi chứ? Ánh mắt len lén liếc nhìn hắn, nghiêm túc xem văn bản, anh không phải người!
Loan Đậu Đậu chợt nhớ tới môt chuyện cười, nghiêng đầu hỏi: “Tôi có thể kể chuyện cười cho anh nghe không?”
Thạch Thương Ly nghĩ đi làm cả ngày cũng muốn nghỉ ngơi một chút liền gật đầu.
Đậu Đậu ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc kể chuyện cười.
“Một ngày kia, một người đàn ông sống cùng một phụ nữ, kết quả một buổi tối hai người này nọ í é này nọ í é, ngày hôm sau người phụ nữ cho người đàn ông một cái tát và mắng anh ta là cầm thú! Năm sau, vẫn đúng ngày đấy tháng đấy, vẫn là người phụ nữ với người đàn ông đấy, đương nhiên vẫn sống chung phòng, buổi tối người đàn ông lại cùng người phụ nữ này nọ í é này nọ í é. Ngày hôm sau, một lần nữa người phụ nữ lại cho người đàn ông một cái tát và mắng anh ta là cầm thú!”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, khóe môi khẽ nở nụ cười tà mị: “Vật nhỏ, em đang nhắc anh làm chuyện giống cầm thú sao?”
“Hả……..Dĩ nhiên không phải…….Tôi…….Uhm…….”
Loan Đậu Đậu chưa kịp giải thích, môi đã bị hắn hung hăng chộp lấy, sau đó là triền miên, cường thế bá đạo chiếm lấy, mê hoặc cô. Chóng mặt ngồi trong lòng hắn, mẹ kiếp lần này là cô tự bê đá đập vào đầu mình!
Cô thực sự chỉ muốn kể chuyện cười thôi mà!
Thạch Thương Ly dĩ nhiên biết nhưng nếu mồi đã đưa tới miệng không thể không xử lý. Tự nhiên muốn thưởng thức, muốn làm chuyện giống cầm thú, để tránh cô chửi hắn không bằng cầm thú.
Loan Đậu Đậu bị hắn hôn không thở nổi, đôi tay không còn sức chống trước ngực hắn, cố gắng nói: “Tôi sắp thở không được rồi…….Anh bỏ qua cho tôi được không, bây giờ đang là giờ làm việc!”
Thạch Thương Ly nhún vai, cúi đầu tiếp tục muốn hôn, Loan Đậu Đậu trốn: “Có sao đâu, dù sao cũng không ai đi vào.”
“Không muốn…….Uhm……..” Loan Đậu Đậu lại bị hắn hôn một lần nữa.
“Tổng giám đốc phần tài liệu này…….pằng…….Thật xin lỗi, hai người tiếp tục đi!” Thư ký vừa đi vào thấy hình ảnh kích tình như vậy tài liệu trong tay rơi trên mặt đất, một giây tiếp theo phản ứng kịp lập tức xoay người chạy đi loan tin: “Tổng giám đốc có gian tình trong phòng làm việc……..”
Mới vừa đi ra được một bước, nhớ tới tài liệu trong tay, xoay người lại đi vào: “Xin lỗi, tài liệu chưa cầm, hai người tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì!”
Loan Đậu Đậu bốc hỏa, tức giận đẩy Thạch Thương Ly ra, tức giận nói: “Đều do anh! Lần này mọi người trong công ty đều biết tôi dùng quy tắc ngầm…….A……..” Cuồng loạn chạy ra khỏi phòng làm việc.
Chương 79: Đi Với Bụt Mặc Áo Cà Sa, Đi Với Ma Mặc Áo Giấy!
Thạch Thương Ly nhíu mày, sắc mặt âm trầm, cả người đầy khí lạnh. Thiếu chút nữa được ăn lại vuột khỏi tay, tâm tình làm sao có thể tốt chứ? Trong lòng suy nghĩ thay thư ký mới hay là cuối tháng yêu cầu phòng kế toán khấu trừ năm phần trăm lương.
Thời gian: thứ bảy mười giờ sáng. Địa điểm: phòng làm việc của chủ bút tòa soạn Bát Quái. Nhân vật: Thạch Thương Ly, Loan Đậu Đậu cùng chủ bút Chín Bạch.
Thạch Thương Ly nhìn thẳng chủ bút, quả thật đúng như vật nhỏ miêu tả: “Người đàn ông bỉ ổi!’’
Áo sơ mi hoa, quần thường, ăn mặc bình thường, ba mươi tuổi trở lên nhìn giống như bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, tóc hơi dài, không biết mấy tháng rồi chưa cắt, quan trọng là cái mũi cùng đôi mắt nhỏ lại thêm cái miệng rộng, thật là một tổ hợp quái dị.
Chín Bạch âm thầm quan sát Thạch Thương Ly, miệng cười đến chảy nước miếng. Giống như thấy quan thế âm xuống nhân gian, rốt cuộc tòa soạn được cứu rồi, ông chủ sẽ không đạp mông ông ta. Cúi đầu khom lưng, ân cần lấy lòng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thạch dù bận rộn nhưng vẫn đồng ý đến tham gia buổi phỏng vấn, thật là vinh dự!”
Loan Đậu Đậu đứng một bên không nhịn được trợn mắt, oán thầm: “Ông già Chín Bạch, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt âm trầm nhìn khuôn mặt già nua kia, giọng trầm thấp mê người: “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“A!” Chín Bạch phản ứng kịp, vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, chỗ phỏng vấn đã sẵn sàng, tôi sẽ dẫn anh đi!”
Thạch Thương Ly không nói nhiều, đứng lên, xoay người nhìn Loan Đậu Đậu vẫn đứng ngây người hừ lạnh: “Còn không đi sao? Không nỡ bỏ căn phòng này sao?”
“Hả?” Loan Đậu Đậu phản ứng kịp, lắc đầu, méo miệng uất ức nói: “Tôi tiếc năm mươi nghìn!”
Thạch Thương Ly: “……….” Rốt cuộc em thiếu tiền lắm sao?
Địa điểm phỏng vấn là phòng chụp ảnh của tòa soạn, được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trong phòng cố ý đặt một bộ ghế salon để ngồi nói chuyện, khay trà bày hai chai nước. Loan Đậu Đậu cố ý nhìn một chút, mẹ kiếp đã chuẩn bị lại còn tiếc tiền mua nước suối! Lại nhìn tiền trong tay mình mà nhân viên vừa nhét vào, một đồng một chai! Giận!
Người phỏng vấn là người phụ nữ nổi tiếng về quan hệ xã hội công chúng của tòa soạn, bình thường cô ta rất hứng thú với đàn ông, một là có tiền, hai là đẹp trai