Trời ơi, nguyệt lão thực lú lẫn

Trời ơi, nguyệt lão thực lú lẫn

Tác giả: Người qua đường A

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326593

Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.

ng việc gì mà hai người bọn họ không giải quyết được cả.

Mật sứ của Thính Phong đã lên đường truy tìm tung tích của Nhã Muội. Thì ra ông cậu Kỳ Hưng của nàng từng gặp qua Nhã Muội, cũng có bỏ trên người nàng một chút Bách Lý hương.

Bách Lý hương là bí phương gia truyền của họ Thành, chuyên dùng trong việc theo dõi, dò tìm tung tích. Bách Lý hương không màu không mùi, không tăm không hơi, nhưng chỉ cần uống một loại dược vào, sẽ ngửi được mùi của Bách Lý hương từ xa ngàn dặm. Tuy đã quá một tháng, mùi Bách Lý hương sẽ nhạt đi không ít, nhưng sử dụng động vật có khứu giác cao như chó săn, chim ưng thì vẫn có hy vọng tìm ra.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ bên ngoài. Hoài Niệm chán nản cất tiếng trả lời.

– Vào đi.

Lương Anh Tân khẽ đẩy cửa, trước khi bước vào phòng cũng có chấp tay hành lễ. Từ khi bị Hoài Niệm đe doạ ở hậu viện, hắn bắt đầu tỏ ra kính trọng, nể nang nàng nhiều phần.

CHƯƠNG 26: NGƯƠI LÀ AI? (4)

– Thành tiểu thư, ty chức có vật cần giao.

– Là vật gì? – Nàng hỏi lại.

– Là một bức thư mà Nghiêm sư gia bỏ vào phòng của Niệm bà bà. Không biết là thư gì, nhưng ty chức nghĩ rằng nên đưa cho tiểu thư xem qua.

Hoài Niệm ngạc nhiên, ngay lập tức thoát khỏi vẻ lờ đờ nhàm chán. Ai mà từng nghĩ nàng trời sinh lãnh đạm, thờ ơ thì lúc này nên thay đổi ý kiến đi. Hoài Niệm rõ ràng đã bị bức thư đó thu hút sự chú ý. Nàng đắn đo cân nhắc, không biết có nên nhận hay không. Đang giận hắn, không muốn gặp hắn, nhưng lại tò mò muốn biết hắn viết gì cho mình. Hoài Niệm cắn cắn môi, đấu tranh tư tưởng dữ dội.

– Ty chức để lại thư nơi đây. Tiểu thư có thể tuỳ nghi xử lý.

Anh Tân nhìn ra được vẻ quẫn bách của nàng. Hắn không chờ đợi nữa, mà đặt lá thư lên bàn, rồi cáo biệt rời đi. Thật ra nhiệm vụ của Nội xưởng là đi moi móc thông tin bí mật khắp nơi, sự liên hệ giữa Nghiêm sư gia và Niệm bà bà không khỏi tránh được sự dòm ngó của họ. Lá thư đã được bóc ra, đọc trước, rồi niêm lại kỹ càng. Nội dung trong thư đúng là kinh hãi thế tục, nhưng không ai dám nói ra lời nào.

Hoài Niệm nhìn lá thư chằm chằm, như con sói đói ngồi trước món mồi ngon. Tuy biết là bẫy, nhưng lại không thể ngăn mình lại được. Nàng cầm thư lên, muốn xé tan thành muôn ngàn mảnh. Rồi cuối cùng lại bóc thư ra, nhìn từng hàng chữ thẳng tắp ngay ngắn kia.

CHƯƠNG 27: LỜI GIẢI THÍCH

Chương 27: Lời giải thích

Người về người ở khéo buồn sao,

Tức tối mình thay biết lẽ nào.

Tơ tóc lời kia còn nữa hết,

Đá vàng lòng nọ xiết là bao.

Nổi cơn riêng giận ngày trời ngắn,

Mỏi mắt chờ xem bóng nguyệt cao.

Sớm biết lẽ trời lí có hợp,

Thì mười năm trước bận chi nao.

(“An Hưng ngụ thứ”, Hồ Xuân Hương)

Hoài Niệm cầm bức thư trong tay mà run rẩy. Nàng đọc đi đọc lại vẫn không thể hiểu nổi ý tứ của Thừa Chí. Đây mà là thư gửi một lão bà ư. Rõ ràng là còn chất chứa ẩn ý bên trong. Nào là tơ tóc, nào là đá vàng. Hắn muốn huỷ hoại danh tiết của Niệm bà bà ư? Nàng hét lên một tiếng, đạp cửa sổ nhảy khỏi lầu cao của Thính Phong các, tốc hành trực chỉ nha môn Tiết Châu.

– Nghiêm Thừa Chí, mau ra đây. – Hoài Niệm hét lên được một câu dài hiếm hoi mà không hề bị lắp.

Tiếng thét kinh động hết mọi người đang làm việc trong nha môn. Tất cả rần rần chạy ra, nhìn thấy cô nương mày điêu phấn trác, dung mạo tuyệt diễm đang đứng giữa công đường giận dữ. Đám nha dịch vây xung quanh nàng, côn gỗ rút ra thủ thế.

– Cô nương, nha môn trọng địa, không được tự tiện xông vào. – Một người lên tiếng nhắc nhở.

Hoài Niệm quắc mắt nhìn bọn họ, tay xuất chiêu, mười mấy đầu côn răng rắc rơi xuống đất. Đám nha sai nhìn thấy nàng tay không chặt ngang đầu côn, thầm kinh dị hãi hùng, đồng loạt lui ra xa năm bước.

– Cô nương này, đừng làm loạn. Có gì chúng ta thương lượng.

– Nghiêm Thừa Chí. – Nàng chỉ phun ra đúng ba chữ, thái độ vô cùng thù địch.

– Người đâu, mau gọi Nghiêm sư gia tới.

Chưởng quản lục phòng cất tiếng la lên, một tên nha đinh liền lúp xúp đi tìm người. Một bên khí thế hung hăng đứng giữa sảnh, một bên run rẩy nép sau góc cột nhìn người. Nha môn này thật là không còn thể thống gì cả. Một cô nương tự tiện xông vào, cũng có thể gây loạn đến mức này.

Tên gia đinh quay trở lại bẩm báo.

– Dạ, Nghiêm sư gia từ đầu đã nghe rồi, đang đi tới.

Không gian lặng im như tờ. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Ác nữ kia xem bộ đã mất bình tĩnh lắm rồi, một chiêu trấn áp hết toàn bộ nha sai, nếu đụng vào người, chắc thịt nát xương tan mất.

– Mau đi xem Nghiêm sư gia đi tới đâu rồi. Gọi người mau tới đi. – Chưởng quản hình phòng la lớn.

Tên nha đinh lại lúp xúp chạy đi. Hoài Niệm quắc mắt ngó quanh, ra chiều ta chịu hết nổi rồi.

– Dạ bẩm đại nhân, Nghiêm sư gia đang tới. Đã đi nhanh hết cỡ rồi.

Mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh. Nghiêm sư gia mà đi nhanh hết cỡ thì có thể được đến mức nào. Người đi tìm Thừa Chí, chạy đi chạy về bốn lượt rồi mà hắn vẫn chưa tới nơi.

– Này, hay là chúng ta mời trà. – Chưởng quản ngân khố giật giật tay áo chưởng quản hộ tịch.

– Đúng rồi, ngươi đâu, mau dâng trà. – C


XtGem Forum catalog