
a Chí nghĩ rằng hắn nên bám theo manh mối này mà điều tra một mình.
Hôm đó bắt được thư, lại có người bị giết. Thế nên hắn đón đầu, chạy vào khu vực rừng núi tìm kiếm trước. Nào ngờ may mắn thấy hai tên kia đang đào hố chôn xác. Hắn cho rằng mình có thể theo dõi chúng để tìm ra sào huyệt của bọn sát nhân. Chỉ cần vậy hắn có thể điều động quan binh bắt trọn ổ của chúng, ngay cả tên nội ứng trong nha môn cũng sẽ không kịp trở tay.
Thừa Chí kể xong, quay sang nhìn Hoài Niệm thăm dò. Hoài Niệm cũng đồng dạng nhìn lại Thừa Chí, cố gắng tìm ra bất kỳ tia giả dối nào trong mắt hắn. Cuối cùng, nàng quyết định đưa ra lệnh bài gỗ mộc của mình.
– Thành Hoài Niệm. – Nàng đột nhiên nói.
Cháu gái của hoàng đế Thuận Thiên, Thành gia hiển hách, tài nữ nổi danh của Đại Tứ Hỷ. Đừng hỏi nàng ở đây làm gì, chỉ cần ba chữ ‘Thành Hoài Niệm’ đã đủ giải thích cho tất cả mọi chuyện rồi.
Thừa Chí quả nhiên kinh hách nhìn nàng trân trối. Hắn đâu có ngờ cô nương thoạt nhìn bình dị như nước này lại có thân thế bất phàm dữ vậy. Hắn bất giác nở nụ cười gượng gạo.
– Thất kính, thất kính rồi.
Sau đó cả hai người rơi vào trầm mặc. Mỗi bên đều theo đuổi một suy tư, toan tính riêng.
Thừa Chí húng hắng ho lên mấy tiếng. Hắn nhấc tay, rót cho mình một chung trà uống vội để đè nén cơn đau sâu thẳm trong lòng ngực xuống.
– Xin lỗi. – Giọng nàng lí nhí như con muỗi. – Đưa tay … tay … bắt mạch.
Hắn ngẩn người nhìn nàng, sau đó khẽ cười. Thừa Chí đặt tay lên bàn, bộ dáng như nói “Thỉnh đại phu chẩn mạch.”
Băng Tâm quyết uy lực bất phàm. Quả thật đã đánh cho Thừa Chí nội thương phế phổi. Hoài Niệm cảm thấy áy náy, xấu hổ, cộng với tự trách bản thân sao lại không biết kềm chế nương tay. Con bệnh vào tay nàng chẳng những không khá hơn mà tình hình ngày một càng tệ. Có phải giống như mẫu thân nàng đã than van, Hoài Niệm thật sự đã huỷ hoại danh tiếng gia môn, đời sau ngày càng tụt hậu.
CHƯƠNG 27: LỜI GIẢI THÍCH (4)
Thừa Chí kín đáo nhìn gương mặt ngưng trọng cuả nàng, môi khẽ nhéch lên thành một nụ cười thích thú. Thủ đoạn nhỏ mọn của hắn đã dễ dàng thành công rồi.
CHƯƠNG 28: LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH
Chương 28: Liếc mắt đưa tình
Ả nha hoàn gõ nhẹ vào cửa phòng của Mạc tri phủ.
– Công tử, Nghiêm sư gia đã đến rồi.
Có tiếng ho khù khụ, chứng tỏ người bên trong đã dậy. Giọng khàn khàn ra lệnh mau mở cửa vào. Thừa Chí đứng trước căn phòng âm u đóng kín mít, dù đang buổi ban trưa, cũng không có chút ánh sáng nào lọt vào.
– Đại nhân. – Hắn gọi trước một tiếng rồi mới tiến vào.
Người vẫn nằm trên giường quấn chăn kín mít không thèm ngồi dậy. Thuỷ Linh luôn coi Thừa Chí như người thân trong nhà, không cần phải giữ lễ mỗi khi gặp mặt. Thế nhưng tình hình hôm nay có khác, phía sau lưng Thừa Chí đột nhiên còn xuất hiện một bóng áo tím. Thuỷ Linh cố ngồi dậy, bàn tay dụi dụi mắt.
– Thừa Chí, huynh dẫn ai theo đi cùng vậy? – Giọng khàn vì cơn ho suốt mấy ngày trời.
– Bẩm đại nhân, đây là Niệm Nhi, biểu muội của thuộc hạ. – Thừa Chí nhẹ nhàng trả lời.
– Hai người cứ tự nhiên ngồi đi nha, ta không tiếp.
Hoài Niệm ngay lập tức kéo hai cái ghế đến bên giường người bệnh. Một cái gần đầu giường cho Thừa Chí, còn phần nàng thì tránh xa hơn.
– Nghe nói đại nhân đã bị bệnh, hơn mười ngày chưa bước chân ra khỏi phòng. Thuộc chức thật lấy làm lo lắng.
Hoài Niệm lén liếc nhìn Thừa Chí, cố đoán xem hắn có phải thật lòng lo lắng không, hay lại đang chửi mắng người tại sao trốn việc, khiến mọi thứ đổ hết xuống đầu mình.
– Thừa Chí. – Thuỷ Linh kêu lên thật bi thương, nhìn qua Hoài Niệm một chút, sau đó không khách khí mà nước mắt lưng tròng. – Tiểu Duyên không về, ta thật không sống nổi.
Thì ra từ lúc Chân Duyên biến mất, y ngày nhớ đêm mong, chạy đôn chạy đáo tìm nàng khắp nơi, không thấy tăm hơi, về nhà liền đau buồn ngã bệnh. Là nam nhi, có ai yếu đuối hơn y không cơ chứ? Ngày xưa chỉ nghe tiểu nữ bị bệnh tương tư hạ gục, chứ có ai nghe công tử cũng có thể nằm bẹp than trời trách đất như thế này đâu.
Thừa Chí cố dứt tay của Thuỷ Linh ra, kéo y phục mình thẳng thóm lại. Hắn liếc nhìn Hoài Niệm ra vẻ áy náy bất lực. Tuy nàng vẫn lãnh đạm, mặt không biến sắc, nhưng chẳng hiểu sao Thừa Chí lại nhìn ra được nét khinh thường trong đó.
“Cả đặc vụ Nội xưởng lẫn mật sứ Thính Phong đều đang tìm mà chưa được. Ngươi thì có bản lĩnh gì? Đúng là thằng nhóc con vô tích sự.”
– Đại nhân, phải mau khoẻ lại mới có sức đi tìm biểu tiểu thư. – Thừa Chí can ngăn. – Sẵn đây biểu muội của thuộc hạ có biết chút y thuật, hay là để nàng chẩn bệnh cho đại nhân nha.
Nói xong hắn nhìn về phía Hoài Niệm trông đợi. Nhưng nàng lại làm ra vẻ xà nhà thật là quý giá lắm, con thằn lằn cũng xinh đẹp lắm, không thể rời mắt được. Khi không kéo Hoài Niệm đến đây cùng thăm tri phủ, thì ra là muốn lợi dụng nàng chẩn bệnh cho người không thân không thích sao. Hình như hắn còn chưa nghe qua biệt danh của nàng là ‘Băng Tâm y sư’.
– Niệm nhi. – Thừa Chí lên tiếng nhắc nhở.
Hắn đưa mắt bảo, “Đây là con cún của ta nuôi