
chạy. Nàng giống hài tử mười mấy tuổi đầu, vừa khóc vừa gạt nước mắt rất thê lương.
Thừa Chí ở phía sau nửa đi nửa chạy, giọng không tiếc lời la mắng.
– Nàng mau đứng lại, trở về đây cho ta. Đến đây quậy phá nha môn, huỷ hoại của công rồi khóc lóc bỏ chạy là xong chuyện hả. Thành Hoài Niệm, mau chậm lại. Ta mà bắt được, thì nàng biết tay. Dừng lại mau! Cô nương này, muốn ta đuổi theo thật sao? Ta chạy hết nổi rồi nhá …
Tiếng rống của sư gia, trên dưới nha môn nghe thật rõ ràng. “Ngài la như vậy, cô nương nào mà chịu dừng lại chứ …”
Hoài Niệm vừa ra khỏi cổng nha môn thì vừa kịp lúc Bích Tuyền chạy tới. Nàng nhìn thấy đại tỷ mình nước mắt lưng tròng, nhất thời hốt hoảng không biết làm sao. Từ đằng xa Thừa Chí đang hỗn hà hỗn hễn đi tới. Hắn đưa tay nhấn hông, nói không nên lời.
Bích Tuyền nhìn đôi mắt u uất, lại nhìn vào dấu tay đỏ hỏn trên mặt của đại tỷ. Nàng kinh hoàng nhận ra Hoài Niệm mà cũng có lúc bị người ta đánh. Bích Tuyền ôm lấy Hoài Niệm, tức giận hét lớn với những người trong nha môn.
– Nam nhân xấu xa, tất cả các người đều ôm trái bí đi ngủ hết đi. Đại tỷ, chúng ta đi, không thèm ở gần cái đám lương tâm bị chuột tha đi mất này.
Anh Tân tới nơi, vừa lúc giao mắt với Bích Tuyền một đoạn. Trong lòng lại nổi lên trận phong ba kỳ lạ, nội tâm đấu tranh ghê gớm để không tự động đi đến bên cạnh nàng. Bích Tuyền nhìn thấy người xưa cũng nghe quặn thắt trong tâm khảm. Thế nhưng nàng vẫn quyết quay lưng đi, kẻo tỷ tỷ tỷ thân thiết cuả mình về nhà.
Hai tỷ muội bọn họ đều thua trong tay nam nhân.
^_^
Thành Hoài Việt từ bên ngoài đi vào Thính Phong các. Hắn quen thuộc lên tầng thượng của các là Nguyệt phòng, nơi ở chỉ dành riêng cho các chủ. Nói là Nguyệt phòng, nhưng nơi đây là cả một tầng lầu có rất nhiều phong ốc khác nhau. Mỗi người của Thành gia khi đi đâu cũng sẽ ghé qua Thính Phong các để mà ở tạm. Nguyệt phòng cũng giống như nhà khách chuyên dụng dành cho bọn họ vậy. Ở tỉnh thành nào cũng có một cái Thính Phong các, người Thành gia dù có đi khắp bốn phương cũng không sợ thiếu chỗ dừng chân.
– Úi chà, oán khí từ đâu mà bay ngợp trời như vậy. – Hoài Việt la lên. Chưa thấy người, tiếng đã đến trước rồi.
– Này câm miệng. Tiểu muội của cháu đang có chuyện không vui đấy. – Kỳ Hưng nhắc nhở. Hắn là người cậu yêu thương cháu gái cực kỳ.
– Cái con bé ấy mà cũng có chuyện không vui hả? Cháu tưởng đầu nó làm bằng gỗ, còn trái tim làm bằng đá chứ. Vách tường mà cũng có chuyện không vui sao? – Hoài Việt khoa trương la lên.
– Không được nói giọng đó với cháu gái của ta nghe chưa. – Kỳ Hưng tức giận đập bàn la lớn.
Nhưng Hoài Việt chưa kịp phản bác, thì cửa phòng bên trong đã bật mở. Thiếu nữ áo tím như hoa lan sừng sộ đứng ngay cửa. Bộ dáng này mới gọi là quỷ thần nổi giận. Hoài Niệm không hề nương tay phi tới, dùng ngũ trảo tấn công đại ca của mình.
Hoài Việt khẽ cười, tay cũng vội động xuất chỉ pháp. Đối với em gái xinh đẹp, dù có đánh nhau bao nhiêu lần hắn cũng chỉ dùng tay thay kiếm để mà đón đỡ. Kỳ Hưng thở dài ngồi xuống bàn trà nhàm chán nhìn hai huynh muội đánh nhau.
CHƯƠNG 29: MUỐN TA ĐUỔI THEO THẬT SAO? (3)
Anh trai, em gái bọn chúng khi nào gặp mặt cũng đều gây gỗ đánh nhau như thế. Hoài Niệm thì ưa giận dỗi còn Hoài Việt thì hay trêu chọc. Một đứa thì u tịch, thích sống một mình; một đứa thì sôi động, chỉ tìm đến nơi náo nhiệt. Hai loại tính cách trái ngược này thật đối nghịch với nhau nhiều quá. Hoài Việt thì giống mẹ, còn Hoài Niệm thì giống cha. Không hiểu em họ và em rể làm thế nào mà kết thành phu phụ được.
Hoài Việt lớn hơn Hoài Niệm hai tuổi, sinh ra là nam nhi nên sức vóc vượt trội hơn hẳn. Chẳng những vậy, hắn còn học được một thân võ công bản lãnh từ người cha đệ nhất cao thủ kia. Hoài Niệm thì bị mẹ bồi đúc thành y sư nên phần võ công thật thua kém anh trai mình nhiều lắm. Chỉ một hồi, Hoài Việt đã khắc chế được em gái đang giận dữ của mình.
Dù Hoài Niệm đã lớn nhưng vẫn bị đại ca khoá tay kẹp cổ. Hoài Việt liếc mắt nhìn, dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt em gái. Hắn cười như muà xuân ấm áp, hai mắt cong tít lại như vầng trăng.
– Niệm nhi ngoan, nói cho đại ca biết ai tát tay muội vậy?
Hoài Niệm nghe hơi lạnh hàn băng thổi qua, nàng liền quay mặt tận lực tránh đi hơi thở giá buốt đó. Là đại ca của nàng, nên Hoài Niệm phi thường hiểu rõ. Một khi hắn ra tay, không chỉ một người mà bán kính chục thước xung quanh cũng chẳng còn lại nhân chứng sống sót.
Trước giờ Hoài Việt chỉ động thủ đúng có hai lần. Một lần lúc sáu tuổi khi một đứa trẻ trêu Hoài Niệm nói lắp. Cả dòng họ nhất đại kiếm phái của nó, ai cũng đều bị một tát vào mặt, tổng cộng gần trăm người. Đến bây giờ thiếu chủ Tuyệt Kiếm trang mỗi lần nghe đến họ Thành đều phải quay mặt lánh xa năm dặm. Hoài Việt đã doạ nếu như còn gặp lại mặt sẽ ngay lập tức dùng kiếm cắt lưỡi y ngay.
Một lần khác Hoài Việt đi lang thang trong núi, ngủ bờ ngủ bụi bên miếu hoang. Đột nhiên hắn nghe được một bọn thảo lâm lục khấu đang bàn chuyện mưu phản. Ngay lập tức tổng đà của Lưu Gia phái ở Hằng Châu b