
ộc lai độc vãn, thích chỗ nào thì cứ vào, thấy thử thách cứ việc dấn thân, tự làm tự chịu. Nhưng lần này lại quên béng đi mất nhiệm vụ phải bảo vệ cho hai muội muội, khiến hai người cùng mình chịu khổ một phen rồi. Hắn lấy làm cắn rức lương tâm lắm.
Thời gian trong rừng dường như mau sụp tối hơn, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị màn đêm bao phủ. Hoài Việt là người quen ăn sương nằm gió, rất tháo vát nhóm lên một đống lửa. Tuy nhiên thứ mà hắn sử dụng lại là mồi lửa đem kề người, chứ không phải dùng đá đánh lửa như Thừa Chí đã từng làm. Hoài Niệm nhìn ánh sáng nhảy tung tăng trên que củi, ão não thở dài một tiếng. Mỗi lần nhớ tới người kia, sao trong lòng nàng lại nhói đau thế này.
Họ không biết nói gì hơn, lặng im ngắm nhìn những thanh củi nổ lép bép trong đống lửa. Không khí trầm mặc thật nặng nề. Tuy nhịn ăn một ngày không chết được, nhưng nhịn uống thì thật là khó chịu. Hoài Việt chỉ mang theo một bầu rượu, chia ra làm ba thì cũng chỉ giải được khát trong nhất thời.
– Việt ca, đây là thứ rượu gì vậy, vừa cay vừa nồng, thật khó uống?
– Đây là rượu pha chế. Một nửa là ‘Nữ Nhi Ghen Tuông’, mua ở Phiến thành, phía bắc Việt Quốc. Một nửa là ‘Nỗi Khổ Nam Nhân’ mua ở Châu thành, phía nam Việt quốc. Cái nào cũng vừa đắng, vừa cay, nhưng hoà trộn vào nhau, sẽ sinh ra vị hậu ngọt.
Hoài Việt cười ha hả, uống cạn ngụm cuối cùng trong bình. Bích Tuyền nghe hắn giới thiệu, lưỡi bèn đảo một vòng quanh miệng, quả nhiên cảm nhận được vị hậu ngọt tinh tế.
“Nữ nhân phận ở khuê phòng,
Ngẫm đi nghĩ lại vòng vòng tư gia.
Nam nhân bận việc đi xa
Nữ nhân nghĩ quẩn ở nhà ghen tuông
Ngày ngày mặt ủ lệ buông
Biết ai hiểu được nỗi buồn nữ nhân?
Mặc cho chồng cứ phân trần
Một hai khẳng định, muôn phần chẳng tin.”
(Trích “Nữ nhi ghen tuông”, Dư Thời Cư Sĩ)
“Lấy ai mà hiểu cho ta?
Ra ngoài cực nhọc vì nhà vì con.
Dù cho có chút phấn son,
Nhưng nghĩ đến vợ chẳng còn lòng hai.
Nam nhân nặng gách hai vai,
Dù cho cực khổ mặt chai chẳng rầu.
Trên đời chỉ có nguyện cầu
Vợ ơi vợ hỡi, bớt sầu dùm anh!”
(Trích “Nỗi khổ nam nhân”, Dư Thời Cư Sĩ)
Hai nàng nghe hắn ngâm nga mà bất chợt hé môi cười. Hoài Việt lăn lộn giang hồ đã lâu, những thứ thơ từ bình dân này thu được thật không ít. Lúc thì hợp ý trò chuyện cùng thương lái, khi thì trùng dịp ca hát cùng đám thuyền gia. Trên đời này nhiều người đến thế, biết bao nhiêu là thân phận khác nhau. Đôi khi những việc nhỏ nhoi trong mắt bản thân, lại là tâm nguyện lớn nhất trong đời kẻ khác.
CHƯƠNG 36: SỰ KHÁC BIỆT TRONG SUY NGHĨ (3)
Trên cơ bản thì thế giới quan của phụ nữ và đàn ông đã có chút khác biệt. Đối với các nàng, tình yêu và gia đình là quan trọng trên hết thảy. Nhưng đối với nam nhi, đôi lúc vì đại nghĩa cũng có thể diệt thân. Bọn họ có những thứ gọi là nỗi khổ riêng, dù có lệ cũng chảy ngược vào tim. Những thứ đó, nữ nhân vĩnh viễn cũng không thể hiểu nổi, và cũng không chấp nhận nổi.
Lương Anh Tân đã yêu Bích Tuyền, nàng biết thế và hắn cũng biết thế. Nếu trong mắt Bích Tuyền không có thứ gì quan trọng hơn việc bọn họ ở cạnh nhau, thì trong lòng Anh Tân vẫn còn nặng trách nhiệm với quốc gia. Đặc vụ của nội xưởng chỉ chết vì nhiệm vụ, chỉ tận trung với hoàng thượng. Họ không được có tình riêng và cũng không có một cuộc sống riêng. Họ là bóng tối của quốc gia, là những con ác quỷ canh giữ sự bình yên cho đất nước. Nàng là đứa con của ánh sáng, vĩnh viễn hắn cũng không thể đến gần được. Vì vậy hắn chọn cách rời xa Bích Tuyền, mặc dù rất yêu nàng.
Tình yêu của hắn là kiểu hy sinh vì muốn nàng được tốt, nhưng mãi mãi nữ nhân cũng không thể hiểu được kiểu yêu này. Bích Tuyền không thể buông tha Anh Tân. Bởi vì nàng là con gái, nên nàng sẽ hành động theo cách của mình, bất chấp tất cả. Cái gì là đại nghĩa diệt thân? Cái gì là sự hy sinh thầm lặng, là nỗi khổ trong tim chứ? Nàng chỉ biết là hữu duyên thiên định, họ phải ở bên cạnh nhau mới là vương đạo. Tại sao nam nhi có thể đồng cam cộng khổ với chiến hữu, nhưng lại không bao giờ chia sẻ điều đó với người phụ nữ của mình? Tại sao họ có thể hy sinh tình yêu mà không rũ bỏ, chối từ đại nghĩa?
Chỉ bởi vì hai bên là đàn ông và phụ nữ, nên họ vĩnh viễn chẳng thể nào thấu hiểu lẫn nhau.
– Việt ca, huynh đã từng yêu chưa? – Bích Tuyền đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Hắn quay lại nhìn nàng kinh ngạc, sau đó đôi môi lại hé ra nụ cười đầy ý vị.
– Đương nhiên là đã từng yêu, bây giờ huynh cũng đang yêu và vẫn mãi sẽ yêu. – Ánh mắt hắn đột nhiên lấp lánh như sao.
– Thật không? – Nàng vô cùng kinh ngạc, vồ vập hỏi tới. – Là ai, sao chưa từng nghe huynh nhắc qua? Cô Tinh Độc Bộ, sao lúc nào huynh cũng mãi đi biền biệt khắp nơi? Không sợ cô nương nhà người ta sầu khổ à?
– Nàng sẽ không bao giờ sầu khổ vì huynh đâu. – Đột nhiên hắn dừng lại một chút, sau đó cười dài một tràng. – Nàng có bao giờ để ta vào mắt đâu.
– Là nữ nhân nào mắt kém? Thành đại thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh, võ nghệ siêu quần, nhân phẩm cực hạn. Chỉ có đứa ngốc mới từ chối huynh.
– Ừ đúng rồi, chắc là nàng mắt vừa