
vài phần dứt khoác.
Vẻ mặt Liễu Cẩm Tú xuất hiện một tia dao động, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa kịch liệt, mày nhíu lại, nhìn Quân Hiền Tề. Đây là trượng phu của nàng, là nam tử cả đời nàng yêu nhất, mặc dù là hắn từng phản bội nàng, mặc dù là hắn tự tay hại chết đứa nhỏ của nàng, nàng đều có thể tha thứ cho trượng phu, nàng lại làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn đi chết chứ?
Nhưng theo như phương pháp hắn nói, thật sự nàng không thể chấp nhận. Nếu nàng thật sự làm như vậy , không chỉ có lương tâm nàng bất an, sợ là Liễu Tư Triệt cũng sẽ không đồng ý đi? Lấy Lạc Khuynh Hoàng làm con tin đến uy hiếp Quân Khuynh Vũ, không khỏi có chút không quang minh lỗi lạc .
“Cẩm Tú, nàng không cần lại do dự . Chúng ta chỉ là lấy Lạc Khuynh Hoàng làm con tin, cũng sẽ không thật sự hại đến tánh mạng của nàng. Chỉ cần chúng ta dùng Lạc Khuynh Hoàng uy hiếp Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ ắt sẽ phải cúi đầu xưng thần, chờ ta ngồi trên đế vị Cẩm quốc, tự nhiên sẽ thả Lạc Khuynh Hoàng !” Quân Hiền Tề dùng sức đè lại bả vai Liễu Cẩm Tú, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Cẩm Tú, tựa hồ là ở sợ hãi Liễu Cẩm Tú cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Liễu Cẩm Tú nâng mắt nhìn Quân Hiền Tề. Phu quân yếu đuối thiện lương của nàng khi nào thì trở nên ti bỉ vô sỉ như thế? Chẳng lẽ ngôi vị hoàng đế có sức dụ hoặc mạnh mẽ thế sao?
“Hiền Tề, chúng ta hiện tại dừng tay, ta đi cầu phụ thân, để cho hắn bảo vệ chàng cả đời không cần lo lắng, được không?” Liễu Cẩm Tú lôi kéo Quân Hiền Tề thử khuyên nhủ.
Quân Hiền Tề nghe xong lời nói của Liễu Cẩm Tú, chẳng những không có cao hứng, ngược lại càng thêm sốt ruột, hắn gần như quát, “Cẩm Tú, nàng có thể hay không không đừng ngu ngốc ? Nàng chẳng lẽ không biết là hoàng thất không có tình thân sao? Quân Khuynh Vũ làm sao có thể dễ dàng khoan dung cho một người cùng hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sau khi hắn kế vị còn có thể để ta sống?”
Liễu Cẩm Tú nghe xong lời nói của Quân Hiền Tề, trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng hóa thành một chút kiên định, nàng nâng tay giữ chặt tay Quân Hiền Tề, ôn nhu mà kiên định nói, “Một khi đã như vậy, ta giúp chàng! Hiền Tề, chàng phải nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh cái gì, chàng đều có ta, vì chàng, cho dù chống lại cả thiên hạ, ta cũng sẽ không tiếc!”
Quân Hiền Tề nghe được Liễu Cẩm Tú nói như thế, trên mặt mới lộ ra tươi cười, hắn đưa tay đem Liễu Cẩm Tú ôm vào trong lòng, nhưng biểu tình trên mặt lại như trước ngưng trọng, mày nhíu lại thật sâu, tựa hồ còn đang tính kế cái gì.
Liễu Cẩm Tú cũng là hoàn toàn không biết tựa vào trong lòng Quân Hiền Tề, ngay trong cả lòng của nàng có giãy dụa, nhưng vì người nam nhân nàng yêu, nàng cũng sẽ không tiếc.
Chương 95: Hạ Độc Nàng ?
“Liễu Cẩm Tú mời nàng đến phủ uống trà?” Quân Khuynh Vũ cầm trong tay bái thiếp Liễu Cẩm Tú đưa tới, nhíu mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa vài phần nghiền ngẫm.
Lạc Khuynh Hoàng phức tạp nhìn bái thiếptrong tay, trên mặt gợi lên một chút tươi cười, đáp, “Có thể là muốn biện hộ cho Quân Hiền Tề.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ta đi cùng nàng.” Quân Khuynh Vũ tùy tiện ném bái thiếpsang một bên, nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi đen như mực mang theo vài phần thân thiết lo lắng.
Lạc Khuynh Hoàng không nói gì, chỉ hơi nhíu mi. Quan hệ giữa nàng và Liễu Cẩm Tú không tính là mười phần tốt, nhưng cũng không quá tệ. Ít nhất sau vài lần tiếp xúc, Liễu Cẩm Tú đem lại cho nàng cảm giác dịu dàng mà thiện lương. Huống chi nàng đã từng cứu Liễu Cẩm Tú, Liễu Cẩm Tú có lẽ sẽ không làm việc bất lợi cho nàng.
“Vẫn là để một mình ta đi thôi. Ta sẽ cẩn thận.” Lạc Khuynh Hoàng trầm mặc một hồi, nói với Quân Khuynh Vũ, cùng lắm là Liễu Cẩm Tú yêu cầu nàng buông tha Quân Hiền Tề nhỉ? Nếu nàng để Quân Khuynh Vũ đi cùng, chỉ sợ Liễu Cẩm Tú sẽ không mở miệng được .
Quân Khuynh Vũ mím môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối đen như mực không có nửa phần gợn sóng, một mảnh đen đặc che dấu nỗi lòng hắn giờ phút này, chỉ là đôi mày nhíu lại vẫn biểu lộ hết lo lắng và quan tâm của hắn. Hắn trầm mặc một hồi, mới từ từ đáp, “Vậy Hoàng nhi phải cẩn thận.”
Sau khi Lạc Khuynh Hoàng xuất môn, Quân Khuynh Vũ lập tức gọi Mị Ảnh đi ra.
“Lập tức đưa bái thiếp cho Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ giao bái thiếp trong tay cho Mị Ảnh, bên trong con ngươi đen thùi mang theo một tia cao thâm, ẩn ẩn lộ ra vài phần tinh quang.
Nếu Lạc Khuynh Hoàng không muốn hắn đi theo, hắn liền không đi. Nhưng hắn vẫn lo lắng Lạc Khuynh Hoàng có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới đem bái thiếp giao cho Liễu Tư Triệt. Dựa vào tình ý của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý.
Nếu Liễu Cẩm Tú không có tâm tư khác, chỉ là muốn cầu Lạc Khuynh Hoàng, như vậy Liễu Tư Triệt đi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu Liễu Cẩm Tú có tâm tư khác, Liễu Tư Triệt đi, tất nhiên cũng có thể ngăn cản, hơn nữa có thể khuấy lên hiềm khích giữa Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú, như vậy đối với việc chia rẽ Liễu gia và Quân Hiền Tề, cũng là một biện pháp không tồi.
Sau khi Mị Ảnh rời khỏi,