
Quân Khuynh Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn đá trong viện, thản nhiên tự đắc uống trà, vẻ mặt hắn như mây trời, cao nhã mà không thể leo lên, chén trà trong tay còn tỏa ra từng làn hơi nóng, làm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại của hắn tựa như ảo mộng.
Mà bên trong con ngươi tối đen sâu thẳm ẩn ẩn một tia lo lắng. Liễu Cẩm Tú đột nhiên mời Lạc Khuynh Hoàng ghé phủ uống trà, mục đích tuyệt không đơn thuần, dựa vàotrí tuệ của Lạc Khuynh Hoàng không thể không biết được, nhưng nàng ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Cẩm Tú, lựa chọn một mình đi. Hoàng nhi của hắn a, đúng là vẫn chưa làm được nữ tử lãnh tâm lãnh tính a.
Mà Lạc Khuynh Hoàng lúc này đã đến phủ đệ của Quân Hiền Tề.
Liễu Cẩm Tú nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng một mình đến, ánh mắt có chút lóe lóe, nhẹ nhàng cắn môi, tựa hồ là đang giãy dụa, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên, nghênh đón, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng quận chúa, ngươi đã đến rồi?”
Lạc Khuynh Hoàng đáy mắt lướt qua một tia lương ý, bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tinh quang, khóe môi gợi lên một chút ý vị thâm trường tươi cười, bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi mời Khuynh Hoàng đến quý phủ, là có chuyện gì?”
Liễu Cẩm Tú không chú ý đến tinh quang dưới đáy mắt của Lạc Khuynh Hoàng, thấy Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện với nàng vẫn như từ trước tới nay, cảm giác áy náy không khỏi dâng lên, ngẩn người, mới miễn cưỡng cười đáp, “Có một số việc muốn nói với Khuynh Hoàng quận chúa, không bằng chúng ta vào nhà, vừa uống trà vừa nói đi.”
Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, bên trong con ngươi tối tăm hiện lên một tia cảnh giác, ngưng tụ thính lực nghe ngóng động tĩnh bốn phía, sắc mặt có chút trầm xuống, trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng, khóe môi gợi lên tươi cười, từ từ nói, “Nói đến uống trà, thật ra Khuynh Hoàng có biết một chỗ, trà nghệ không tệ, không biết vương phi có nguyện ý di giá hay không?”
Liễu Cẩm Tú đương nhiên không dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đáp lời như thế nào.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú thất thần không nói lời nào, trong lòng hiện lên một tia cảm giác mất mát. Liễu Cẩm Tú quả nhiên muốn động tay chân trong trà sao? Ngày xưa là nữ tử cả người nhu nhược, ngay cả phu quân cưới nữ tử khác, hại chết đứa nhỏ của mình đều không tính toán, nay làm sao có thể biến thành bộ dáng này?
Trong mắt lướt qua một tia đau xót, tươi cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng cũng không thay đổi, nói, “Vương phi chẳng lẽ không muốn sao?”
Liễu Cẩm Tú muốn động thủ trong trà, muốn dùng nàng để áp chế Quân Khuynh Vũ sao? Làm sao nàng có thể dễ dàng để cho Liễu Cẩm Tú như nguyện đây? Chính là nàng chưa thể trực tiếp trở mặt với Liễu Cẩm Tú, vừa rồi nàng ngưng thần nghe được một chút, bên trong viện này mai phục ít nhất mấy chục cao thủ, nếu nàng công nhiên trở mặtvới Liễu Cẩm Tú, sợ là hôm nay sẽ có đến mà không có về .
“Làm sao có thể. Chỉ là trong phủ đã chuẩn bị trà, nếu không uống, sợ là sẽ lạnh .” Liễu Cẩm Tú cười có chút mất tự nhiên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiếp tục nói, “Chỗ trà đạo Khuynh Hoàng quận chúa nói đến, ngày khác chúng ta có thể lại đi a.”
Bên trong con ngươi đen thùi của Lạc Khuynh Hoàng mang theo vài phần suy nghĩ, nếu hiện tại nàng không đi vào, như vậy cao thủ mai phục trong chỗ tối nhất định sẽ ào ạt lộ ra, đến lúc đó nàng hình như khó có thể thoát thân, không bằng hiện tại theo Liễu Cẩm Tú vào nhà, giả vờ uống xong trà, lại tùy cơ hành động.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên bình tĩnh tự nhiêntươi cười, từ từ cười nói, “Như thế cũng tốt. Vương phi mời dẫn đường.”
Liễu Cẩm Tú vốn nghĩ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nhìn ra manh mối, mười phần khẩn trương, bây giờ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười dẫn Lạc Khuynh Hoàng vào phòng.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Cẩm Tú ngồi xuống ghế, Liễu Cẩm Tú thay Lạc Khuynh Hoàng rót một ly trà, nhưng không vội vã đưa cho Lạc Khuynh Hoàng, mà là ngưng thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Khuynh Hoàng quận chúa, Cẩm Tú muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày,bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia nghi hoặc, Liễu Cẩm Tú còn muốn hỏi nàng vấn đề gì? Trong lòng tuy là nghi hoặc, ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi có vấn đề gì muốn hỏi Khuynh Hoàng?”
“Thất hoàng tử thật sự không thể không đoạt đế vị sao? Nếu Hiền Tề làm đế, ta sẽ khuyên hắn đối xử tử tế với các ngươi, các ngươi có thể buông tha hay không?” Trong mắt Liễu Cẩm Tú mang theo một tia chờ đợi, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay nắm chặt chén trà, tựa hồ cũng không nguyện ý để Lạc Khuynh Hoàng uống chén trà này.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú, lãnh ý dưới đáy mắt dần dần biến mất, toát ra một tia ấm áp, đáy lòng yên lặng thở dài một hơi, muốn xuống tayvới nàng, sợ cũng không phải là ý nguyện của Liễu Cẩm Tú, nếu không nàng ấy cần gì phải giãy dụa như thế, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng?
Hiện tại nàng ấy rõ ràng có thể trực tiếp đưa trà cho nàng uống, nhưng vì sao muốn trước khi nàng