Trường học Vampire

Trường học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325523

Bình chọn: 9.5.00/10/552 lượt.

rong lòng vẫn ko thôi thắc mắc. Ko biết cái túi đó đựng thứ gì nhỉ?



Sau một hồi vất vả, cuối cùng tôi và Kai cùng vào được tư dinh. Bên trong, đèn thắp sáng trưng nhưng cảnh vật lại im lìm, nhuốm màu u ám đầy rùng rợn. Xung quanh ko có lấy một bóng người, ngay cả tiếng bước chân hay tiếng trò chuyện thì thầm cũng ko có.

Thật kì lạ! Tư dinh Hondo mà tôi biết là một nơi tuy lạnh lẽo nhưng luôn tấp nập, đặc biệt là vào ban đêm. Thời điểm này, những người làm trong tộc ko ai ở trong phòng của mình cả, họ đi lại và làm việc ko ngừng nghỉ, khắp nơi rộn lên tiếng bước chân nhịp nhàng.

Vậy mà lúc này đây, ko gian lại im ắng, ú ám đến rợn người. Trên các hành lang, vườn hoa vắng tanh, vắng ngắt. Ngay đến khu nhà bếp đèn cũng tắt.

Tôi nghĩ rồi khẽ khều tay Kai thận trọng hỏi:

– Cậu có thấy kì lạ ko Kai?

– Cái gì?

– Tại sao trong tộc lại vắng teo như vậy? Ban đêm là giờ hoạt động của vampire mà. Dù Demonzu và những người có chức sắc trong tộc đều đi dự dạ tiệc thì gia nhân vẫn phải làm việc chứ?_ Tôi nói nhỏ đủ để hai người nghe.

Trái với sự mong đợi của tôi, Kai đáp nhanh ko cần suy nghĩ:

– Như vậy ko phải quá tốt rồi sao? Đừng thắc mắc nữa, đi thôi.

Nói rồi hắn khoát tay bước lên trước. Tôi nhìn theo hắn, người bỗng thần ra. Ko chỉ có tư dinh này kì lạ, mà ngay cả Kai cũng thật bất thường. Kai mà tôi biết là một người thận trọng, ko bao giờ làm việc thừa, so với hắn sự thận trọng của tôi chẳng đáng một xu lẻ.

Vậy mà khi bắt gặp sự kì lạ của tư dinh Hondo, hắn lại chẳng tỏ vẻ lo lắng hay ngạc nhiên gì. Thái độ bình tĩnh của hắn khiến tôi có cảm giác dường như hắn đã biết trước mọi việc, kể cả sự vắng mặt bất thường của những vampire trong tộc Hondo này.

– Đi mau lên.

Tiếng nói lạnh lùng của hắn đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, vội vã bước theo. Có lẽ sự lo lắng của tôi chỉ là thừa thãi. Có lẽ tôi nên tin tưởng vào hắn. Đúng vậy, có lẽ…



Chúng tôi nhanh chóng bước vào tư dinh chính của tộc. Bên trong ko có một ánh điện, mọi thứ đều im lìm đầy rùng rợn, có cảm giác như tôi đang bước vào một căn biệt thự có ma vậy.

Nghĩ đến đây tôi bất giác tự cười giễu mình, tôi cũng là ma mà, ma mà lại sợ ma ư? Nực cười thật.

– Thần người ra đấy làm gì, cô vào xem những dãy phòng bên này đi, tôi qua bên kia.

Kai gõ vào đầu tôi cái cốp rồi bắt đầu phân chia khu vực. Lời nói và hành động của hắn nhanh đến độ, tôi còn chưa kịp định thần lại thì bóng hắn đã mất hút trong bóng tối. Có một “đồng đội” như hắn thật là vừa sợ vừa yên tâm.

Tôi nghĩ rồi bắt đầu kiểm tra tất cả các phòng. Bằng đôi mắt cực nhạy của một vampire, tôi kiểm tra tất cả các phòng nhưng đều ko thấy viên đá. Theo như lời cụ Natsu thì chỉ cần thấy tôi trong phạm vi 5m là nó sẽ tự phát sáng.

Chỉ còn một căn phòng cuối cùng nằm ở lầu 3, phía ngoài cùng của tư dinh chính, nó là một căn phòng vô cùng đặc biệt. Diện tích của nó lớn gấp ba lần một căn phòng bình thường. Cánh cửa phòng rất lớn được sơn đen và trang trí vô cùng quỉ dị, nó ko phát ra mùi hương của gỗ mộc, của ga giường thơm nức như những căn phòng khác mà chỉ có mùi sát khí cực nặng, luồng âm khí vô cùng lạnh lẽo như đang bủa vây những người bén mảng đến gần nó.

Đứng trước căn phòng, tôi cảm thấy huyết áp đang tăng lên vòn vọt, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, tim đập nhanh một cách bất thường. Ngón tay tôi chần chừ đặt lên nắm đấm cửa, cảm nhận rõ rệt nỗi lo sợ đang xâm chiếm trong đầu, căn phòng này dường như đang chứa đựng một hiểm họa nào đó rất đáng sợ. Nó đáng sợ nhưng tôi lại có cảm giác như viên ngọc đang ở trong căn phòng này.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi cũng gạt mọi lo lắng, sợ hãi để đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, mùi âm khí còn nặng nề hơn, trên bàn lớn, một cây nến trắng được thắp sáng càng làm tăng lên vẻ tang tóc, quỉ dị trong căn phòng. Tôi thân trọng bước từng bước nhỏ vào phòng, mỗi bước chân là một lần rung của cơ thể. Những hình ảnh ma mị, quỉ quái khắc lung tung trên tường khiến tôi nhiều lần xém ngất đi vì sợ.

Cố gắng gạt mọi cảm giác sợ hãi đam xâm chiếm trong lòng, tôi bắt đầu tìm kiếm viên ngọc. Căn phòng khá rộng nên việc tìm kiếm hơi khó khăn. Đang loay hoay bên chiếc tủ lớn có khắc những hình quỉ có răng nanh nhuốm máu, tôi chợt giật mình bởi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đằng sau:

– Em cần tìm thứ này đúng ko?



Tôi run rẩy quay đầu lại, cảm thấy trái tim hẫng đi một nhịp. Người con trai tuấn tú trên tay cầm viên ngọc Maya, đang mỉm cười dịu dàng với tôi.

Tôi cắn môi, ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy mặt đỏ bừng lên, huyết áp đang tăng, tiếp tục tăng, tim đang đập nhanh lại càng đập dữ dội, nhưng tất cả những cảm xúc ấy ko dành cho viên ngọc Maya mà dành cho người đang cầm nó trên tay, anh Tooya.

– Anh Tooya…

Tôi kêu lên đầy phấn khích, nháo nhào chạy đến định ôm chầm lấy anh ấy để thỏa man bao yêu thương, bao nhung nhớ chất chứa trong lòng bấy lâu.

Nhưng trong khoảnh khắc tưởng như mình đã chạm được vào anh ấy rồi thì tôi chợt cảm thấy cả người hụt hẫng rồi ngã nhào vào ko khí, tiếng cười giễu vang lên sau lưng khiến tôi bàng hoàng chưa h


XtGem Forum catalog