
kinh ngạc. Nhưng nếu cộng tất cả những sự kinh ngạc đó lại chắc cũng không thể sánh bằng nỗi bàng hoàng trong tôi lúc này. Tôi là thủ phạm ăn trộm đồ ư? Không thể nào.
– Này…Mika, cậu bị điên à, Yume lúc ấy làm gì có trong lớp._ Toru bức xúc kêu ầm lên.
– Tôi không bị điên, những điều tôi nói là sự thật. Xin lỗi cậu Yume nhưng tôi không thể vì cậu là bạn mình mà che dấu tội lỗi cho cậu được_ Mika lạnh lùng nói.
– Không…sao…lại, tôi không…_ Tôi ú ớ kêu lên, lắc lắc đầu lia lịa.
– Haha…này Mika, em…đừng kết luận vội như thế, phải có bằng chứng gì chứ._ Thầy chủ nhiệm khẽ nhìn tôi cười trừ.
– Tất nhiên là em có bằng chứng, chính mắt em đã nhìn thấy cậu ta lục túi của Akatsuki – kun không tin thầy cứ thử lục cặp cậu ta mà xem.
“Phải rồi, cặp, mình đâu có làm gì xấu sao phải sợ” Tôi nghĩ rồi vội chạy đến chỗ ngồi, đem chiếc cặp của mình giao cho Mika tự tin nói:
– Đây, cậu cứ khám thoải mái đi.
Mika lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì chỉ nhanh tay giựt lấy cái cặp rồi đổ hết sách vở ra ngoài. Tất cả mọi thứ từ cái bút cho đến mẩu giấy vụn đều bị lôi ra ngoài để kiểm tra. Các học viên trong lớp đều cố căng mắt lên hồi hộp theo dõi.
Đột nhiên bàn tay đang lục lọi chiếc cặp của Mika khựng lại, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên làn môi đẹp ấy.
– Cậu nói mình không ăn trộm…vậy đây là cái gì?_ Mika nói rồi giơ chiếc vòng có viên đá màu xanh lên cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng.
Tôi nhìn chiếc vòng trong tay Mika, không dám tin vào con mắt của mình nữa. Tại sao, tại sao chiếc vòng đó lại nằm trong cặp của tôi?
– Mình không có ăn trộm đâu, thật mà, tin mình đi…_ Tôi nghẹn ngào nói rồi ngước mặt lên nhìn tất cả mọi người.
Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là những ánh mắt khinh bỉ, những lời nói cay độc. Không một ai, không một người nào tin lời tôi nói.
Ngay đến Toru người bạn thân nhất của tôi cũng lặng lẽ quay mặt đi nơi khác như sợ bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của tôi.
Giữa vào lúc ấy, khi tôi đang bị vây h-ã-m bởi những cơn thủy triều đáng sợ thì chợt có một bàn tay to lớn và rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi sức mạnh, hơi thở lạnh lẽo của người ấy phả vào mặt tôi, mát dịu.
– Đừng có khóc, khóc thì người ta tin cô à?
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai khiến tôi giật mình vội ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn người đối diện.
– Kai…_ Tôi kinh ngạc kêu lên, đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm rồi ú ớ không lên lời_ Sao…cậu lại…
Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị những tiếng xì xầm đầy bất mãn xung quanh át đi.
…
– Câm…_ Bàn tay đang nắm tay tôi của Kai càng siết mạnh hơn, hắn khẽ gằn giọng buông một từ gọn lỏn khiến không khí lớp học trở về trạng thái im re ban đầu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không kiềm chế được lòng mình Mika vội lên tiếng.
– Kai à, cậu đang làm gì vậy, Chính Yume là người…
– Tôi nghĩ người ăn trộm mới chính là cô_ Kai tàn nhẫn kết luận, bàn tay còn lại của hắn chỉ thẳng vào mặt Mika.
– Sao…lại…chiếc vòng nằm trong cặp của Yume cơ mà_ Mika lắp bắp nói, khuôn mặt khả ái hơi biến sắc.
– Hừ…chỉ vì nó ở trong cặp mà dám kết tội cho con nhỏ ngốc nghếch này lấy trộm ư? Cô ta không có gan làm chuyện đó đâu. Trừ phi…có người đã ăn cắp nó rồi đổ vạ cho cô ta.
– Cậu…
– Cô nói là cô đã tận mắt thấy con nhỏ này ăn trộm nhưng…tôi lại cho rằng chính cô mới là người tự tay lấy chiếc vòng._ Kai lạnh lùng nói, đôi mắt tím nhìn thẳng vào khuôn mặt Mika.
Trong giây phút, Mika hơi hoảng trước những lời buộc tội đanh thép của Kai nhưng ngay lập tức cô ta lấy lại được bình tĩnh, nở một nụ cười tươi tắn nói:
– Có lẽ những bằng chứng vừa rồi chưa đủ khiến cậu tin. Nhưng…bây giờ tôi sẽ đưa ra những chứng cớ thuyết phục hơn để cậu biết rằng Yume Hana là một kẻ trộm.
Nói đoạn Mika rút ra một cái thẻ nhớ nhỏ rồi đi đến bên chiếc máy chiếu riêng của lớp làm những thao tác đơn giản trên máy tính.
Một lúc sau trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh một cô gái đang lục lọi chiếc cặp rỗng của Kai, bàn tay lần sờ hết ngăn này đến ngăn khác.Và cô gái trong đoạn băng đó, không ai khác chính là tôi.
– Mọi người đã thấy rồi chứ, vừa rồi là đoạn băng tôi đã ghi lại để đề phòng Yume Hana tìm cách chối tội. Còn đây là chứng cớ cuối cùng …
Mika nói rồi rút từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ được thiết kế như một cây bút và bật nó lên. Từ trong chiếc máy giọng nói ngô nghê của tôi vang lên rõ mồn một:
“….Viên đá màu xanh này thật kì lạ. Rốt cuộc thì nó có điều gì đặc biệt để khiến hắn nâng niu như vậy?…Chắc chắn là nó phải mang trong mình một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Nếu mình ăn trộm nó và đem tặng cho anh Tooya…hẳn là anh ấy sẽ rất cảm kích mình. Đến lúc đó chắc chắn tình cảm của mình và anh ấy sẽ tiến triển thêm bước nữa…”
– Đây là đoạn ghi âm mà tôi đã tình cờ nghe thấy từ chính miệng Yume đủ để khẳng định, cậu ta chính là thủ phạm ăn trộm đồ.
Mika lạnh lùng nhìn tôi nói. Đôi môi đẹp khẽ nhếch lên một nụ cười thách thức.Tôi dường như không còn đủ sức để đứng vững, những gì tôi vừa trông thấy, vừa nghe thấy thực sự khiến tôi bàng hoàng.
– Cậu bỉ ổi, sao lại làm thế