
nhìn nền nhà chằm chằm.
Cô chìm đắm trong suy tư. Những ý nghĩ mơ hồ trong đầu đang dần xâu chuỗi với nhau:
Ngôi nhà được gắn vô số camera một cách bí mật, phạm vi năm cây số, hình ảnh thu được từ camera, thuốc ngủ…
Tâm lý biến thái và hưng phấn, nhìn trộm từ góc tối, nụ cười vụt qua…
“Tôi xong rồi, em có lên trên không?” Lải Nhải hỏi.
Cẩm Hi vẫn dán mắt xuống nền nhà, tùy tiện “ừ” một tiếng, dù câu hỏi của anh ta không hề lọt vào tai cô.
Không biết bao lâu sau, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh. Khóe miệng Cẩm Hi cuối cùng cũng nhếch lên. “Lải Nhải, tôi đoán ra rồi.” Cô ngẩng đầu: “Tôi đã biết ngọn nguồn vụ án này rồi”.
Tầng hầm trống không, Lải Nhải đã đi từ lúc nào, chỉ có ngọn đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu Cẩm Hi. Vừa định chống đầu gối đứng lên, cô đột nhiên phát hiện, đằng sau chiếc bóng của mình có một hình bóng khác. Chiếc bóng đó lặng lẽ tiến đến sau lưng cô mà không gây ra một tiếng động nào. Cẩm Hi giật mình, vô thức lao người về phía trước nhưng đã quá muộn. Người đó ra tay nhanh như chớp, kẹp chặt cổ cô. Cổ họng cô phát ra tiếng thở gấp. Giây tiếp theo, hai chân cô rời khỏi mặt đất, bị người đó xách lên cao.
Cẩm Hi ra sức giãy giụa, dùng hết sức kéo tay đối phương nhưng không thành công. Bàn tay to lớn của người đàn ông đeo găng màu trắng, giống như một gọng kìm siết chặt cổ cô. Hơi thở hắn vẫn bình ổn, động tác dứt khoát, rõ ràng muốn giết chết cô.
Trước mắt Cẩm Hi tối sầm, cô muốn hét lớn nhưng không thể phát ra âm thanh. Cô liên tục đá về phía sau nhưng đối phương vừa né tránh vừa siết mạnh tay hơn.
Người này là ai? Hắn là ai mà có thân thủ nhanh như vậy?
Xung quanh đều là cảnh sát, hắn làm cách nào để chui vào tận đây?
Tại sao hắn lại muốn giết cô?
Hàn Trầm! Hàn Trầm!
Hô hấp của Cẩm Hi ngày càng trở nên khó khăn, cổ họng đau như lửa đốt, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Cuối cùng, cô không còn sức lực cựa quậy. Đối phương một tay giữ cổ, một tay bịt miệng cô, chuẩn bị bẻ gãy cổ cô.
Trong lúc choáng váng, Bạch Cẩm Hi cảm thấy bàn tay đang bóp cổ mình đột nhiên buông lỏng. Thân thể mất thăng bằng, cô liền ngã xuống đất, há miệng thở hồng hộc. Dù cổ họng đau rát như lửa đốt, đến mức không còn cảm giác, dù ý thức mơ hồ nhưng Cẩm Hi vẫn cố gắng đứng lên rồi quay người. Tuy nhiên, trước mắt cô chỉ còn căn phòng trống không. Đối phương đã biến mất.
Cẩm Hi vừa ôm cổ vừa bám vào tay vịn cầu thang, lảo đảo leo lên trên. Lúc này, trời đã tối đen, trong nhà không có ai, bóng mấy người cảnh sát hình sự thấp thoáng ở ngoài sân. Cẩm Hi chầm chậm bước ra ngoài, ánh đèn pha ô tô sáng chói, khiến cô lóa mắt. Cô giơ tay lên che mắt, loạng choạng đi về phía Hàn Trầm.
Vừa rồi, Hàn Trầm nhận được điện thoại của Cục trưởng. Sau khi gác máy, anh đưa mắt qua mấy người cảnh sát hình sự đang đào bới ở góc sân. Họ vừa đào được xác chó, mèo, đều trong tình trạng bị gãy xương ở mức độ khác nhau. Rất có khả năng đây là công cụ mà Thiệu Luân dùng để luyện tập trước đó. Vô tình quay đầu, ánh mắt anh đờ ra trong giây lát. Cẩm Hi đang lê từng bước về phía anh. Dưới ngọn đèn sáng, sắc mặt cô trắng bệch như không còn huyết sắc, trên cổ xuất hiện vết bầm rõ ràng.
Hàn Trầm lao nhanh đến, nhưng phía trước có một hình bóng còn nhanh hơn anh. Từ Tư Bạch ném quyển sổ ghi chép và chiếc bút, giơ tay đỡ Cẩm Hi, đồng thời cất giọng lo lắng: “Em sao thế?”.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cẩm Hi khẽ lắc đầu: “Em không sao. Vừa rồi…”, giọng cô khản đặc.
Giây tiếp theo, một đôi tay rắn chắc giằng cô khỏi Từ Tư Bạch. Cẩm Hi nhướng mày, bắt gặp vẻ mặt ngưng trệ và ánh mắt sắc lạnh của Hàn Trầm. Anh bế ngang người cô lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng nghiêm nghị.
Giọt lệ tràn khóe mi, Cẩm Hi liền ôm cổ anh. Mọi người vây quanh, ai nấy đều hoảng hốt. Giọng nói lo lắng của Châu Tiểu Triện vọng tới: “Tiểu Bạch! Chị làm sao thế? Cổ chị bị sao vậy?”.
Hứa Nam Bách cũng tiến lại gần: “Sư muội! Em có sao không?”.
Tần Văn Lang gầm lên: “Mau phong tỏa xung quanh cho tôi! Tiểu Bạch, có phải Thiệu Luân quay về, tấn công cô không?”.
Cẩm Hi đảo mắt một vòng. Những người có mặt ở đây gồm: Tần Văn Lang, Từ Tư Bạch, Mặt Lạnh, Lải Nhải, Châu Tiểu Triện, Hứa Nam Bách, Tiểu Diêu, ba người cảnh sát hình sự và hai nhân viên giám định.
“Vừa rồi…” Cô gần như không thể thốt ra lời, nhưng vẫn cố gắng nói rành rọt từng chữ một: “Ai vừa xuống tầng hầm? Là ai? Mau ra đây cho tôi!”.
Tất cả mọi người ngây ra trong giây lát. Đều là tinh anh của ngành, làm sao bọn họ không hiểu ý của Cẩm Hi? Ngôi nhà này đã bị cảnh sát phong tỏa, xung quanh cũng bố trí lực lượng tuần tra, người ngoài rất khó lọt vào trong này.
Không một ai lên tiếng. Vài giây sau, Châu Tiểu Triện lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, mọi người đều ra ra vào vào. Vừa rồi, bọn em cũng vào nhà, tuy nhiên… đều là người đằng mình cơ mà”.
Cẩm Hi thở hắt ra, túm áo Hàn Trầm. Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô rồi lên tiếng: “Tiểu Triện!”.
“Có em.”
“Hãy chăm sóc cô ấy!” Hàn Trầm giao Cẩm Hi cho Châu Tiểu Triện, cậu ta liền đỡ lấy. Cẩm Hi vội xua tay: “Thả tôi xuống, tôi vẫn ổn”