
ức khác: Một chuyến tàu điện ngầm bị uy hiếp, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.
Hạ Tử Thất nhắm mắt, gối đầu lên cánh tay. Lần này, cô đợi từ sáng đến tối mà Mặt Lạnh vẫn chẳng thấy tăm hơi. Mặt Lạnh! Bao giờ anh mới về với em đây?
Chương 69: Ngoại Truyện: Câu Chuyện Đêm Giáng Sinh
Tuyết trắng bay ngập trời. Tô Miên và Hàn Trầm lái xe rời khỏi nhà họ Hàn.
Đêm đã về khuya, bánh xe lăn trên nền tuyết phát ra tiếng động nhẹ suốt quãng đường đi. Hai hàng cây bên đường được rất nhiều ngọn đèn tô điểm, trước mỗi cửa hiệu đều treo đèn quảng cáo và băng rôn có hàng chữ “Merry Christmas”. Tô Miên chợt nhớ ra hôm nay là Giáng sinh.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Hàn Trầm liền đánh tay lái: “Chúng ta đến Thập Sát Hải nhé”.
“Được thôi.” Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi mình, hỏi anh: “Trước kia chẳng phải anh rất biết hưởng thụ hay sao? Sao bây giờ toàn đưa em đến Thập Sát Hải thế? Anh không thấy chán à?”.
Hàn Trầm cười cười, gõ ngón tay lên vô lăng: “Nơi đó luôn khiến anh nhớ đến em”.
Việc phục hồi trí nhớ không giống trong các bộ phim truyền hình, chỉ sau một đêm là nhớ ra mọi chuyện, mà ký ức chảy vào bộ não của anh từng chút từng chút một.
Lúc giúp cô rót cốc nước, trong đầu anh chợt vang lên câu cô từng nói: “Hàn Trầm, sao anh chậm chạp thế? Nước đâu, nước đâu? Em mà khát chết là anh phải chịu trách nhiệm đấy!”.
Tiếp theo là giọng cà lơ phất phơ của anh khi ấy: “Anh ở đây, em làm sao có thể chết khát?”. Cô liền mắng anh là lưu manh.
Có lúc nửa đêm nằm mơ, anh mơ thấy cô và anh đứng trên lớp băng dày ở Thập Sát Hải. Anh lần đầu tiên nắm tay cô. Cả ký ức anh lái chiếc Harley, cùng cô lượn qua những khu kiến trúc cổ kính xung quanh Thập Sát Hải. Sau này không có cô ở bên canh, anh thường một mình lái mô tô đến đây. Nhìn thấy anh, các cô gái xa lạ cố ý la lớn rồi cười nói trêu đùa anh. Nhưng trái tim anh băng giá như mặt hồ giữa mùa đông. Khi ấy, anh nghĩ, cả cuộc đời này chắc mình sẽ không đợi được đến lúc xuân về hoa nở.
Bây giờ cuối cùng cũng đợi được, tất nhiên anh phải đưa cô tới nơi này. Vừa rồi, cô hỏi anh không chán sao? Hừm… Làm sao anh có thể chán cơ chứ?
Anh muốn đứng trên mặt băng hôn cô. Đàn ông đợi được lúc “sau cơn mưa, trời lại sáng” tự nhiên sẽ hôn mãi không chán.
Hàn Trầm chìm trong suy tư, Tô Miên ngồi bên cạnh chống cằm, nghĩ thầm: Đi dạo cho khuây khỏa cũng là ý kiến hay. Dẫu sao, chuyến đi đến nhà họ Hàn ngày hôm nay cũng không được thuận lợi cho lắm, thậm chí còn có chút nặng nề.
Tuy nhiên, mọi việc đã tốt hơn dự kiến của cô. Cô đã có thể ngồi chung bàn cùng ăn cơm với bố mẹ Hàn Trầm. Cô cũng biết, có nhiều vấn đề cần sự khoan dung, một số việc cần thời gian xoa dịu.
Nghĩ đến đây, Tô Miên liền mỉm cười, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực: “Tính anh đúng là ngang ngược, muốn có thứ gì thì phải giành cho bằng được, chẳng ai cản nổi anh, bao gồm cả bố mẹ lẫn bạn bè”. Cô ngẫm nghĩ rồi kết luận: “Từ nhỏ, anh đã quen như vậy rồi đúng không?”.
“Có lẽ thế.” Hàn Trầm trả lời. “Những chuyện khác anh cũng không đến mức như vậy, chỉ chuyện của em mới thế thôi.”
Trong lòng rất ngọt ngào, Tô Miên nhoài người hôn lên má anh. Hàn Trầm lại nói: “Em vội gì chứ? Chúng ta còn chưa đến điểm hẹn, lát nữa cho em khát chết thôi”.
Tô Miên: “… Ai thèm hôn anh chứ. Anh đừng có nằm mơ”.
Trong xe vô cùng ấm áp, Tô Miên dường như ngửi thấy cả mùi hương nhàn nhạt dễ chịu tỏa ra từ áo khoác của anh. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn không ngừng rơi. Thập Sát Hải đã hiện ra trước mắt hai người.
Vì là Giáng sinh nên bên bờ hồ và mặt băng đều tụ tập không ít người. Thậm chí họ còn có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ những quán bar bên bờ đối diện. Hàn Trầm dừng ô tô bên đường, hai người nắm tay nhau xuống xe.
Đi một đoạn, anh đột nhiên hỏi: “Em có oán trách bố mẹ anh không?”.
Mười ngón tay Tô Miên và anh đan vào nhau, cô lắc lắc đầu: “Em không oán trách đâu. Em nói thật đấy!”. Im lặng vài giây, cô mỉm cười: “Bố mẹ em đã qua đời từ lâu… Thật ra, bây giờ em chỉ mong anh tốt với em, cũng tốt cả với bố mẹ anh nữa”.
Trái tim khẽ rung động, Hàn Trầm liền ôm cô vào lòng. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, anh cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Chúng ta là tốt nhất”.
Câu nói này có chút trẻ con, cũng như lời tình tứ dỗ ngọt, Tô Miên ngẩng đầu, cười khúc khích: “Đã đến Thập Sát Hải rồi, chúng ta chơi trò gì giữa mùa đông giá lạnh thế này?”.
Khóe mắt anh thấp thoáng nụ cười: “Chúng ta chơi trò… hôn nhau”. Nói xong, anh cúi xuống hôn cô giữa bầu trời tuyết rơi trắng xóa.
Đây là nụ hôn vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng. Lạnh là gò má của cả hai và ngón tay cô túm vạt áo anh. Nóng là vòm ngực của anh cùng với môi lưỡi quyến luyến không dứt.
Một lúc lâu sau, hai người mới kết thúc nụ hôn. Hàn Trầm ôm cô, cùng xem một đám trẻ con chơi trò ném tuyết trên mặt băng và mấy thanh niên hào hứng đắp người tuyết. Tô Miên tỏ ra hứng thú: “Hàn Trầm, chúng ta cũng đắp người tuyết đi!”.
Hàn Trầm nhìn xuống tay cô: “Tay em không lạnh sao?”.
Tô Miên cắn răng: “Em không sợ lạnh!”.
Cô không sợ nhưng anh chẳng nỡ. Hàn Trầm liếc xéo cô một cái rồ