Old school Easter eggs.
Tướng công mười bốn tuổi

Tướng công mười bốn tuổi

Tác giả: Mạnh Cầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210560

Bình chọn: 8.00/10/1056 lượt.

sự điên cuồng, cậu ta dịu dàng hôn lên cánh môi tôi, cẩn thận quý trọng.

Lệ rơi đầy mặt, tôi buông bỏ nỗi băn khoăn trong lòng đáp lại cậu ta. Đức Thân Vương có tâm địa âm hiểm, thế nhưng hắn không thể chia rẽ được tôi và Liệt Minh Dã, tuyệt đối không thể!!

Chương 66: Hoàng Thượng Uy Hiếp – Minh Dã Xuất Chiến – Sinh Ra Từ Máu

Edit : đỗ béo

Beta : mèomỡ

Không đắm chìm tuyệt vọng mà lại sống lại trong tuyệt vọng! Tôi và Liệt Minh Dã đều là bề tôi, lại cùng bị tính kế nên chúng tôi càng thân thiết hơn!

Tình cảm cháy bỏng suýt nữa thì không kìm nén được, tôi thở hổn hển đẩy cậu ta ra, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cậu ta. Tôi đỏ mặt kéo lại vạt áo vừa bị cậu ta làm xộc xệch, nụ hôn của cậu ta lại di chuyển xuống muốn chạm lên phần ngực mềm mại. . . . . .

Hai tay cậu ta chống lên thân cây vây tôi trong khuỷu tay, tôi vừa sửa sang lại quần áo, vừa bị cậu ta hôn lên trán.

“Thù mới hận cũ, món nợ này một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ tính sổ với Đức Thân Vương!” Cậu ta buông hai tay ra sau, màu đỏ trong mắt đã không còn, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Tôi không nói gì, gật đầu. Thù mới là chỉ Đức Thân Vương hôn tôi, hận cũ là Đức Thân Vương hại chết cha cậu ấy và sáu mươi vạn đại quân. Đức Thân Vương có âm mưu quỷ kế của hắn ta, Liệt Minh Dã cũng có kế sách trì hoãn và nhẫn nhục của cậu ấy.

Hai chúng tôi rời khỏi sau thân cây, cùng sóng vai trở về doanh trại. Xa xa đã nhìn thấy một bóng người đi qua đi lại trước lều, thấy thế, tôi và Liệt Minh Dã cùng giật mình, sau đó sải bước nhanh chóng đi đến chỗ người đó.

“Thiếu gia! Lăng cô nương!” Người đó nhìn thấy chúng tôi vội tiến lên đón chào.

“Quản gia, sao ông lại tới đây? Chẳng lẽ trong thành gặp chuyện sao?” Nhìn thấy ông ấy thật sự bất ngờ, làm tôi khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

“Lăng cô nương, thiếu gia. . . . . .” Ông ấy nói đến đây thì hơi nghẹn ngào, dưới ánh mắt khó hiểu thúc giục của hai chúng tôi mới nói hoàn chỉnh hết câu, “Hoàng thượng phái người mang linh vị của lão gia và phu nhân đi rồi!”

Chỉ một câu nói thôi màkhieens đầu tôi trống rỗng, tôi khó tin trợn tròn mắt. Liệt Minh Dã cũng chấn động, lảo đảo. Tôi vội đỡ lấy cậu ta, hỏi thay cậu ta, “Lấy đi lúc nào? !”

“Nửa tháng trước, sau khi linh vị bị lấy đi tôi liền đến đây.” Quản gia vừa trả lời vừa siết chặt quả đấm, trong mắt có oán hận cũng có không cam lòng.

Hai tay tôi đỡ lấy Liệt Minh Dã cũng siết chặt lại. Tôi biết ý đồ của Hoàng thượng, hắn muốn dùng bài vị uy hiếp Liệt Minh Dã, không cho cậu ta mưu phản! Trời ơi, cha mẹ Liệt Minh Dã đã mất rồi, sao lại không để họ được yên nghỉ? Vì sao còn muốn quấy rầy họ? Vì sao còn phải lợi dụng họ trở thành sợi dây trói chân Liệt Minh Dã?!

Trái tim tôi đau nhói, chỉ cảm thấy hít thở cũng lạnh. Nhiệt độ cơ thể Liệt Minh Dã lập tức hạ xuống, cậu ta khẽ đẩy tôi ra xoay người chạy về phía cái cây, hai nắm tay giơ lên ra sức đấm lên thân cây, làm lá vàng rơi xuống, trên thân cây to lớn kia cũng lõm xuống hai vết đấm!

“Sao phải ép ta như vậy? Chẳng lẽ lòng trung thành của ta còn chưa thể hiện đủ sao ?!” Cậu ta hét lên bi thương, liên tục đấm xuống. Đau đớn phát ra từ nội tâm kia càng khiến tôi oán hận hoàng thượng hơn!

Hoàng thượng nghi ngờ hết lần này đến lần khác khiến người ta lạnh cả lòng. Bây giờ lại còn lấy bài vị người đã khuất để uy hiếp, hắn ta điên thật rồi! Hắn làm vậy là sỉ nhục người chết, chà đạp và không tôn trọng họ! Hắn không sợ sau này khi hi xuống Địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh sao? !

Cổ nhân lấy hiếu làm đầu, Liệt Minh Dã quả thật sẽ bị hoàng thượng uy hiếp, vâng lệnh hắn. Nhưng, ngược lại sẽ càng ép Liệt Minh Dã phản kháng! Cho dù vốn không có ý định làm phản cũng sẽ ko nhịn được, chẳng lẽ hoàng thượng không hiểu sao?! Làm một vị quân vương như vậy, tôi có thể nói rằng hắn không hiểu lòng người, cũng thất bại trong việc điều khiển bề tôi! Khi lão tướng quân còn sống đã chinh chiến vì hắn, sau này lại chết thảm nơi sa trường. Vậy mà hắn lại không có chút tình cảm quân thần nào, hành động lần này thật sự khiến người ta tức giận! Hắn không có lòng nhân từ, bao dung, không xứng làm vua của một đất nước! Nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên dáng vẻ vô lại của Y Tư Tạp, nếu có thể, tôi lại hi vọng anh ta thống nhất thiên hạ tạo phúc cho lê dân bách tính!

Tiếng đậm nặng nề cùng những tơ máu loang lổ làm tôi hốt hoảng xông lên, ôm lấy tay Liệt Minh Dã, sống chết không để cậu ta đấm nữa, “Thiếu gia, đừng tra tấn tự bản thân mình như vậy!” Tay cậu ta rớm máu, máu tươi nhuộm đỏ những chỗ lõm trên thân cây, từ từ chảy xuống theo đường vân vỏ cây.

“Quản gia, mau giúp tôi ngăn thiếu gia lại!” Tôi không ngăn được Liệt Minh Dã đang kích động, vội vàng nhờ giúp đỡ. Quản gia cũng vội tiến lên, cùng tôi cố gắng kéo Liệt Minh Dã vào lều.

Quản gia múc nước, tôi lấy thuốc trị thương, giữ hai tay bị thương của Liệt Minh Dã rửa sạch băng bó, dòng máu đỏ thẫm chói mắt siết lấy trái tim tôi.

Liệt Minh Dã đau khổ khép hai mắt lại, nằm ngửa trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, cánh môi run run.

“Quản gia, đừng