XtGem Forum catalog
Tướng công mười bốn tuổi

Tướng công mười bốn tuổi

Tác giả: Mạnh Cầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329151

Bình chọn: 8.5.00/10/915 lượt.

à tâm ý của tôi với cậu ấy, muốn ở bên cậu ấy cho đến già, dù sống dù chết cũng mãi ở bên cạnh nhau.

“Lăng Tiêu Lạc. . . . . .” Cậu ấy gọi tên tôi, cúi đầu hôn môi tôi, hai tay dịu dàng vuốt ve lưng tôi.

Tôi nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ cậu ấy. Những nơi bị cậu ấy vuốt ve đều tê dại khiến cả người tôi mềm nhũn rúc vào ngực cậu ấy. Hai chúng tôi đồng thời ngã lên đống cỏ khô, hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào say lòng người. . . . . .



Ba ngày sau, chúng tôi đang ăn trưa trong lều thì một tướng sĩ kinh hãi chạy vào báo tin, “Bẩm thái tử điện hạ, có một ông lão tóc bạc dẫn theo thầy thuốc Thảo Hồ về đây!”

Vừa dứt lời, chúng tôi lập tức ngừng mọi động tác. Hai giây sau A Y Nại ném bát đũa xuống chạy ra ngoài. Kế đó là tôi lao ra khỏi lều, Liệt Minh Dã và Y Tư Tạp theo sau.

Khi chạy tới lều lớn của chủ soái thì thấy cách đó không xa có một ông lão tuổi tầm sáu mươi, toàn thân vận đồ trắng, dáng đi nhẹ nhàng, bước chân mạnh mẽ, trong ngực ôm người đã mất tích nhiều ngày nay – Thảo Hồ!

“Thảo Hồ!!!” Chúng tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng lên đón. Nhưng chỉ sau vài bước tất cả đều đột ngột thay đổi sắc mặt, ai nấy đều hít khí lạnh! “A. . .”

Thảo Hồ hoạt bát vui vẻ ngày thường giờ đây lại gầy như que củi, tựa vào người ông lão! Sắc mặt anh ta trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Hai mắt ảm đạm vô hồn, quầng thâm ở mắt càng khiến cho mắt anh ta trở nên u ám, vô hồn. Tóc tai bù xù, quần áo tả tơi. Thấy Thảo Hồ như vậy không khác nào giáng một gậy vào đầu khiến chúng tôi choáng vàng. Chúng tôi chỉ biết ngây người đứng nhìn anh ta người không ra người, quỷ không ra quỷ mà không biết làm gì.

“Lều của Hồ nhi ở đâu? Nó bị kích động, cần tĩnh tâm điều dưỡng.” Ông lão mở miệng nói, giọng điệu thuần hậu ôn hòa.

Hai chữ “Hồ nhi” làm cho tất cả chúng tôi hoàn hồn, đồng thời cũng đoán ra được thân phận của ông lão. Ông chính là vị sư phụ thần bí đang vân du tứ hải Thảo Hồ từng nhắc tới!

“Lão tiền bối, mời đi theo ta.” A Y Nại run rẩy trả lời, nhấc hai chân cứng ngắc dẫn ông lão đi đến lều của Thảo Hồ. Bọn tôi cũng đi theo.

Ông lão nhẹ nhàng đặt Thảo Hồ nằm lên giường, kéo chăn bông đắp cho anh ta, rồi ngồi xuống cạnh đó.

“Lão tiền bối, tại sao Thảo Hồ lại bị kích động vậy?!” A Y Nại không thể chờ đợi, muốn biết ngay nguyên do.

“Ai. . . . . . Đức Thân Vương táng tận lương tâm. . . . . .” Ông lão thở dài một tiếng. Ông vừa nâng tay khẽ vuốt gò má trắng bệch của Thảo Hồ, vừa khiển trách, vẻ mặt bi thương khôn cùng.

Mặc dù ông lão chưa trả lời, nhưng từ lời nói của ông tôi có thể biết được nguyên nhân. Đức Thân Vương đã nói cho Thảo Hồ biết thân thế của anh ta! Nhất định là như vậy! Trừ chuyện đó ra, tôi không thể nghĩ ra chuyện gì có thể khiến Thảo Hồ kích động như thế này!

“Hắn ta không phải là người!” Tôi thất thanh kêu lên, ôm chầm lấy Liệt Minh Dã. Một người tốt lại bị hắn ta biến thành như vậy. Không phải hắn muốn giữ Thảo Hồ lại để lợi dụng, mà là muốn hủy hoại anh ta!

“Bất kể là kẻ nào, hễ cản trở Bổn vương, liền giết không tha!” Từng lời nói của Đức Thân Vương vang vọng bên tai tôi. Thảo Hồ là Thập hoàng tử, vì để phòng ngừa hậu họa về sau, hắn liền ra tay trước, diệt trừ chướng ngại vật là Thảo Hồ để có thể an tâm!

Liệt Minh Dã vừa hít vào, vừa ôm tôi thật chặt, lồng ngực phập phồng theo tiết tấu.

Thấy hai người chúng tôi biết được nguyên nhân, A Y Nại nắm lấy tay tôi, vội vàng hỏi, “Lăng tỷ tỷ, mau nói cho muội biết đã xảy ra chuyện gì!”

Tôi lắc đầu, vùi sâu mặt vào ngực Liệt Minh Dã mà không biết mở lời như thế nào. Tôi không có tư cách công khai thân phận của Thảo Hồ. Trước kia không có, hiện tại không có, sau này càng không!

“Lăng tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, muội muốn biết nguyên do! Rốt cuộc Đức Thân Vương đã làm gì chàng?!” Tôi không đáp, A Y Nại khóc nức nở, dùng sức kéo cánh tay tôi, tâm trạng rất kích động.

“A Y Nại, đừng như vậy!” Y Tư Tạp lôi A Y Nại ra, ôm cô ấy vào ngực, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi. Tôi chỉ có thể lắc đầu, lắc đầu và lắc đầu.

“Hồ nhi cần an tĩnh, mọi người muốn khóc muốn ồn ào thì đi ra ngoài đi.” Giọng nói của ông lão trầm xuống, khiến tôi lập tức che miệng lại không dám lên tiếng, A Y Nại cũng im lặng không nói.

Tôi đẩy Liệt Minh Dã, chạy vội ra ngoài, chạy một đoạn rất xa mới dừng lại, ngửa đầu hướng lên trời dùng sức gào thét, “Đức Thân Vương ngươi không phải là người . . .súc sinh . . .súc sinh . . .ngươi sẽ không được chết một cách tử tế . . .” Hắn vô tâm, vô phế, vô huyết, vô lệ, càng không có cái gọi là ‘tình thân’! Thảo Hồ là em ruột của hắn, sao hắn có thể độc ác hủy hoại em trai mình như thế!

Liệt Minh Dã đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau. Giọng cậu khan khan vang lên bên tai tôi, “Bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy!”

“Thiếu gia. . . . . . Thảo Hồ bị. . . . . . Thảo Hồ. . . . . . Hu hu. . . . . .” Nước mắt rơi lã chã. Tôi khóc không thành tiếng, cảnh vật trước mắt biến hình vặn vẹo, vô cùng xấu xí!

Môi cậu ấy dán vào vành tai tôi khẽ run, hai tay siết chặt an ủi tôi. Đừng nói là Thảo Hồ đã từng cứu mạng chúng tôi