Ring ring
Vạn dặm tìm chồng

Vạn dặm tìm chồng

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329080

Bình chọn: 8.00/10/908 lượt.

tiền bối võ lâm, lại là hảo hữu của sư phụ, Tiêu Kỳ chỉ đành cụp mắt không lên tiếng.

Những người khác cũng không phản đối, cuối cùng La Hoa hỏi: “Đến giờ mọi người chia rẽ các nơi, đi tìm Nhiễm Phi Trạch trước, hay là đi tìm bọn Trần Chưởng môn thăm dò đường trước?”

Không đợi Tiêu kỳ lên tiếng, Tào Hạ Đông đã cướp lời: “Đương nhiên là đuổi theo Nhiễm Phi Trạch trước, hắn ta tự xưng là thông thuộc Linh Lung trận nhất, đến giờ hắn ta ra chiêu này, biết đâu là để tránh chúng ta, giở trò xấu chứ, tóm lại bắt đầu từ việc Phương Trang chủ bị giết, trong ngoài chuyện này đều lộ ra vẻ cổ quái, Cửu Linh Đạo chưởng một mực muốn để Nhiễm Phi Trạch tham gia, là có dụng ý gì? Chúng ta không thể không đề phòng.”

Trong lòng Tiêu Kỳ rất không thoải mái, La Hoa ở bên liếc sang y, như thể muốn nghe thử ý kiến của y. Tiêu Kỳ mím môi, tuy không muốn trả lời nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng: “Tiểu sư đệ nhà ta vẫn còn ở lại trông chừng trước vách núi, trận hình này có thay đổi lớn, cũng không biết chỗ bên cậu ấy có phiền phức gì không. Con người Nhiễm Phi Trạch tuy bình thường khinh suất thích ầm ĩ, nhưng là người chính phái, bất luận chuyện này là thế nào, ta tin huynh ấy sẽ không làm chuyện tổn hại đến thiên lý. Đến giờ ta thấy gấp rút hơn cả là đi tìm tiểu sư đệ trước, Tào Chưởng môn chớ quên, đệ tử môn hạ của ngài cũng đang ở đó, trên vách núi chỉ có hai thiếu niên bọn họ chẳng có kinh nghiệm giang hồ, nếu có sai sót, sợ là bọn họ sẽ dễ gặp nguy hiểm nhất, vẫn nên tìm được bọn họ trước rồi hẵng hay.”

Sắc mặt Tào Hạ Đông lập tức trở nên khó coi, Tiêu Kỳ nói điều này có lý, nhưng vì có lý nên đã vô tình chứng tỏ ông ta không đủ quan tâm đến đệ tử môn hạ. Vừa rồi ông ta là tức giận nóng nảy, một lòng bận tâm về Nhiễm Phi Trạch, thực sự quên mất Quách Ân và tiểu đệ tử của Huyền Thanh phái kia vẫn còn ở bên vách núi, đến giờ bị Tiêu Kỳ nói ra trước, đương nhiên sắc mặt tối sầm lại.

Những người khác nhìn thấy sắc mặt của Tào Hạ Đông thì đều biết điều ông ta đang nghĩ. La Hoa khẽ ho một tiếng, cứu vãn cục diện. “Phương đại hiệp thương thế rất nặng, cũng không tiện đuổi theo người, trời sắp tối rồi, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào an toàn để dừng chân rồi bàn bạc thêm. Trong ngọn núi này có không ít tiểu trận, mọi người đều nên cẩn thận thì hơn. Nhóm Trần Chưởng môn xuống vách núi thăm dò đường, lúc này chắc cũng lên rồi, Quách tiểu hiệp và Quý tiểu hiệp chắc sẽ có người chăm nom.”

Tiêu Kỳ không nói nữa, đeo tay nải, cầm kiếm đứng dậy. Trong lòng Tào Hạ Đông rất bực bội nhưng chẳng thể phát tác được. Tiêu Kỳ này là môn sinh Giang Vĩ An đắc ý nhất, lại là người trẻ tuổi lấy được tuyệt thế thần kiếm lợi hại hiếm có trong đám tiểu bối, tính khí kiêu ngạo, ông ta biết rõ. Nhưng người trẻ tuổi này lại chẳng nể mặt ông ta chút nào, đúng là thiếu quy củ giang hồ. Ông ta lại nhìn Tiêu Kỳ thêm cái nữa, Tiêu Kỳ cũng nhìn chẳng đáp trả ông ta, không tránh không nhường, chỉ khẽ gật đầu. Tào Hạ Đông “hừ” nhỏ một tiếng, đứng lên dẫn đầu rời đi.

Tiêu Kỳ và La Hoa đỡ Phương Bình đi theo phía sau, La Hoa đưa mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, ý bảo y bình tĩnh, chớ bực bội. Tiêu Kỳ thở dài, khẽ giọng nói câu “Đa tạ!” Sắc mặt Phương Bình hơi lạ, vào Linh Lung trận thăm dò đường không thuận lợi, ông ta có dự cảm chắc chắn sẽ không tìm được chứng cứ Cửu Linh Đạo chưởng giữa đường ra khỏi trận pháp, cũng không biết là thương thế và độc phát thế nào, ông ta cảm thấy tim đập nhanh, hai chân vô lực, người toát đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng chuông thấp thoáng lúc Cửu Linh Đạo chưởng giết người.

Bọn người Tiêu Kỳ bám theo sau Tào Hạ Đông đi rất lâu, đường trong rừng cây hơi kỳ quái, lúc thì giống như sắp đi ra, lúc lại giống như đang đi vòng. Lúc này sắc trời đã tối, Tiêu Kỳ đang định nói chi bằng cứ nghỉ tại đây, bỗng thấy không trung lóe lên một đường ánh sáng, sau đó nổ ra khói trắng trên trời. Phương hướng đó cách bọn họ không xa.

“Là Nhiễm đại hiệp.” La Hoa nói. “Huynh ấy đang báo tin cho chúng ta là đã dừng chân rồi, bình an vô sự.”

“Chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Kỳ nhân cơ hội nói. Y và La Hoa tìm kiếm chỗ sạch sẽ để Phương Bình ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên, thấy Tào Hạ Đông đang chăm chú nhìn về phía đạn khói đó, như thể định đi về phía ấy. Trong lòng Tiêu Kỳ cực kỳ khó chịu, cả quãng đường ông ta luôn đi theo hướng Nhiễm Phi Trạch đi, y biết, nhưng ở trước mặt mọi người nên cũng không tiện nói gì. Lúc này Nhiễm Phi Trạch đã phát đạn khói báo tin, giả thiết Nhiễm Phi Trạch lén lút giở trò quỷ mà Tào Hạ Đông nói đã không còn đúng nữa, thế mà ông ta vẫn chưa chịu buông tha. Tiêu Kỳ rất khinh thường.

Tiêu Kỳ mở tay nải ra, lấy đạn khói, đúng lúc này hai đầu khác cũng có đạn khói bay lên, đều là màu trắng, đây là tín hiệu bình an, Tiêu Kỳ rất mừng. “Trần Chưởng môn và bọn tiểu sư đệ gặp nhau rồi, bọn họ chắc chắn đều bình an vô sự.”

La Hoa cũng nói: “Xem ra bọn Liễu cô nương cũng yên ổn cả.”

Tào Hạ Đông không nói gì, chỉ đứng ở chỗ cao, nhảy lên cây lớn, nhìn ra bốn phía. Tiêu Kỳ mặc kệ ông ta, đem đạn pháo