
có thể dùng “Đúng” và “Sai” để đánh giá, có rất nhiều người đều đang ở giữa đúng và sai, ví dụ như ta đối với Hoắc Thành Quân, Lưu Phất Lăng đối với Thượng Quan Tiểu Muội, chúng ta chỉ có thể lựa chọn phù hợp với tình thế trước mắt.”
Vân Ca gõ mạnh vào đầu mình: “Chúng ta quen biết ở thành Trường An, biệt ly ở thành Trường An. Sau này ngươi là ngươi, ta là ta, ta còn dây dưa với ngươi việc này làm gì?”
Mạnh Giác mỉm cười nhìn Vân Ca:
“Vân Ca, trong thành Trường An, tất cả mọi chuyện ta cố ý làm cũng không phải vì để “quen biết” mà là vì “gặp lại”. Dây dưa, rất nhiều năm trước đã bắt đầu rồi, kết thúc?”, giọng nói của Mạnh Giác ôn nhu, nhưng kiên quyết, “Vĩnh viễn không.”
Vân Ca ngạc nhiên: “Gặp lại?”
Mạnh Giác giao dây cương cầm trong tay cho Vân Ca: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta cho nàng một thời gian ngắn để hồi phục vết thương. Chờ ta bận bịu xong khoảng thời gian này, xây xong một tòa đại phủ đệ, ta sẽ đi đón nàng.”
“Mạnh Giác, ngươi mau nói rõ ràng, ngươi không phải lại tính giở âm mưu gì chứ?”
Mạnh Giác thản nhiên nói: “Mới phát hiện quân tử hoàn mỹ trong mộng hóa ra cũng là một loại phàm phu tục tử giống như chúng ta, nàng hiện tại không có tâm tình nghe một câu chuyện xưa rất dài. Chờ sau này, ta sẽ từ từ nói rõ từng chuyện cho nàng biết, nàng không nghe cũng không được.”
Đau đớn cố sức không để ý tới, trong khoảnh khắc thổi quét toàn thân nàng, Vân Ca nín thở, cố gắng để bản thân mình đứng vững. Nàng mệt mỏi nói: “Chàng và ngươi không giống nhau. Mạnh Giác, ta sẽ không gặp lại ngươi.”
Nàng dắt ngựa đi, “Cám ơn ngựa của ngươi.”
Mạnh Giác cười nhạt: “Chỉ có nàng cho rằng hắn không giống ta, nhưng hắn không hề không giống ta.”
Toàn bộ khí lực của Vân Ca đã dùng để trấn áp đau xót trong lòng, không còn sức lực để nói chuyện. Nàng nhanh chóng túm yên cương, phi thân lên ngựa, rồi lập tức phi ngựa nhanh như tên bắn.
Mạnh Giác nhìn chăm chú vào hình bóng màu xanh lục trên lưng ngựa.
Nàng dứt khoát ngay cả một lần cũng không quay đầu lại!
Trong đầu hắn hiện lên, rất nhiều năm trước, một dáng người nhỏ bé y phục xanh lục, vừa vội vàng đuổi theo ca ca, vừa còn không quên liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn, ân cần dặn dò.
Khoảnh khắc con ngựa lao ra, nước mắt Vân Ca cố kìm nén, mãnh liệt rơi xuống. Hóa ra gặp nhau trong đại mạc, cũng vì giờ khắc này quyết biệt ly. Vì sao nàng không nghe theo lời cha mẹ? Vì sao muốn tới Trường An? Nếu không đến Trường An, tất cả đều đã vĩnh viễn dừng lại ở lần gặp nhau dưới sao trời, Lăng ca ca sẽ vĩnh viễn sống trong lòng nàng.
Nàng ngoài miệng vẫn cố chấp nói với Mạnh Giác “Chàng và ngươi không giống nhau.”, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Lưu Phất Lăng và Mạnh Giác không hề khác nhau, chỉ là nàng không có dũng khí để nhìn lại miệng vết thương của mình.
Mỗi một con đường, mỗi một khoảng rừng cây, đều rất quen thuộc. Đường ở ngoại thành Trường An, Lưu Phất Lăng đã dẫn nàng đi qua nhiều lần. Nhìn lại Ly Sơn, Ly Sơn mờ ảo hiện lên trước mắt nàng. Càng muốn khống chế để không nghĩ tới nữa, ngược lại còn nghĩ tới nhiều hơn.
Vân Ca bỗng nhiên ghìm ngựa.
Lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng, suy nghĩ dồn dập xoay chuyển. Nàng đột nhiên quay đầu ngựa lại, phi nhanh quay về thành Trường An.
Không! Lăng ca ca không giống như Mạnh Giác.
Trong lòng nàng lớp sương mù u mê tan biến, rất nhiều điểm đáng ngờ đều hiện lên ở trước mắt nàng.
Ngày đó trong Ly Sơn, nàng muốn lén trốn đi, nhưng không ngờ Lăng ca ca sớm chờ ở bên ngoài. Nhưng lúc này đây, từ đầu tới cuối, Lăng ca ca đều không hề muốn giữ nàng lại. Lúc trước, Hoắc Thành Quân hiến vũ, Lăng ca ca cố ý sai người quay về Tuyên Thất Điện lấy tiêu, lúc sau lại cùng nàng thương lượng làm như thế nào ứng phó Hoắc Quang. Nhưng lúc này đây, Lăng ca ca đúng là tới một câu cũng chưa thương lượng với nàng. Trừ phi Lăng ca ca đã muốn đối với nàng vô tình, thế nhưng không có khả năng, điểm ấy ngay cả Lăng ca ca có thay lòng thế nào cũng không thể đối với nàng thế được. Quan trọng nhất là Lăng ca ca và Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ, Lưu Hạ tuyệt đối không giống nhau. Vân Ca oán giận muốn cho mình một bạt tai, nàng tại sao lại tin hết những lời Lăng ca ca nói chứ?
Mạnh Giác nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, tưởng người qua đường, lui qua bên đường. Vân Ca phi ngựa nhanh như tên bắn qua người hắn, hắn kinh ngạc gọi: “Vân Ca?”, tốc độ phi ngựa của Vân Ca không giảm, chỉ quay đầu lại la lên: “Chàng không giống với các ngươi, ta là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ!” Phi nhanh tới cửa cung, rồi nghĩ làm như thế nào mới có thể đi vào. Chỗ này thật sự quỷ quái, ra đã khó rồi, vào càng khó hơn!
Hai thái giám không biết từ chỗ nào xông ra, kinh ngạc nói: “Cô nương không phải đã đi rồi sao?”.
Vân Ca nói: “Ta đã trở lại. Các ngươi thấy thất vọng hay cao hứng? Nhanh chóng nghĩ ra cách để ta đi vào, nếu không ta không lột da Vu An không được.”
Hai thái giám vội đưa Vân Ca vào cung, nhỏ giọng nói với nàng: “Cô nương tốt, chúng nô tài cũng đã bẩm báo với Vu tổng quản, nói người đã rời khỏi Trường An, hiện tại người lại thình lình trở về, nếu Vu