80s toys - Atari. I still have
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Phó Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325142

Bình chọn: 9.00/10/514 lượt.

hư thế.

Còn một sự thay đổi quan trọng nữa, Lục Chung về nhà ăn tối.

Trước kia anh đi sớm về trễ, trở về bèn phát tiết trên người cô xong rồi biến mất.

Bây giờ buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm, sau bữa tối, Phan Lôi lên mạng trong phòng mình, còn một mình anh ở phòng sách chẳng biết làm gì. Hai người vẫn không xuất hiện cùng lúc, nhưng so với trước kia, tình hình thật sự tốt hơn rất nhiều.

Phá vỡ cuộc sống yên tĩnh lại vô vị này là do mạng trong phòng cô bị hỏng.

Cô vật vã cả buổi cũng không thể vào mạng được, gọi điện báo cho bên nhà mạng, thì người ta chỉ cô mấy cách giải quyết, nhưng tiếc là Phan Lôi không hiểu.

Chỉ mơ hồ nhớ nhà mạng bảo cô kiểm tra những chỗ khác trong nhà có vào mạng được không.

Phan Lôi đến phòng sách.

Lục Chung đang ở đó.

Anh vốn đang ngồi trên ghế sopha trước cửa sổ vọc máy tính, thấy Phan Lôi đi vào, khuôn mặt chợt xuất hiện sự kinh ngạc quá đỗi.

Phan Lôi ôm laptop tới, thoáng uất ức, “Chỗ em lên mạng không được, chỗ anh vào được không?”

Sau đó, Phan Lôi mới phát hiện Lục Chung đang chơi game, chính là trò Lianliankan[1'> trên QQ.

Người này rốt cuộc buồn tẻ cỡ nào nhỉ.

Phan Lôi âm thầm khinh bỉ.

Đây thật sự là vấn đề nhân phẩm.

Phòng Phan Lôi không thể lên mạng, ngược lại phòng sách vào được.

Có cả wifi, Phan Lôi dứt khoát ngồi ngay bàn đọc sách bắt đầu lên mạng.

Hai người họ nước giếng không phạm nước sông, cũng yên ổn lắm rồi.

Một lúc lâu sau, Phan Lôi thoáng buồn chán.

Ánh mắt cô lúc nào cũng đặt trên người Lục Chung.

Người này rốt cuộc làm đàn ông thế nào nhỡ, chơi Lianliankan có thể chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa mỗi lần đều từ dưới đếm lên.

Phan Lôi có chút không nói nên lời, cô chính là cao thủ Lianliankan.

Lục Chung thua tiếp, Phan Lôi không thể nhìn nổi nữa.

Cô với tay cướp con chuột của anh.

“Tránh ra, xem em này.”

Tiếp theo, Phan Lôi phản công hoàn mỹ.

Nhiều lần hạng nhất, liên tiếp tám bàn nhanh chóng.

Tiếng vỗ tay hoa tươi ngập màn hình, Phan Lôi mới kiêu ngạo ngẩng đầu, lần này, cô thấy được một tia sùng bái trên mặt Lục Chung.

Phan Lôi thoáng lâng lâng, nhìn đi, cô đã nói cô chính là cao thủ mà.

Bất quá rất nhanh, cô lại có chút ảo não.

Đây cũng là sùng bái sao.

Phan Lôi giới thiệu cho anh rất nhiều game, anh đều không chơi giỏi.

Lẽ nào, đây là điểm thiếu hụt bẩm sinh?!

Phan Lôi nhìn anh, anh không thể nói chuyện, những cái khác… ví dụ như chỉ số thông minh cũng bị thoái hóa luôn à?

Có điều, rốt cuộc anh làm thế nào bị câm chứ.

Phan Lôi có chút tò mò nhưng cô không hỏi, cũng chẳng dám hỏi.

Có lẽ, đối với Lục Chung mà nói, đó là vết thương không có cách nào bù đắp, lấy quan hệ hiện giờ của hai người, cô vẫn chưa có tư cách hỏi.

Hai người chơi Lianliankan cả đêm.

Phan Lôi còn cầm tay chỉ cho Lục Chung.

Cuối cùng chỉ số thông minh của người này làm người ta muốn phát điên, mặc kệ Phan Lôi cố gắng thế nào, Lục Chung đều từ dưới đếm lên.

Một lúc lâu, Lục Chung hơi xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác, Phan Lôi cũng bực mình hết sức, đề nghị dứt khoát xem phim đi.

Ích lợi của việc lấy một ông chồng câm là, mặc kệ bạn có quyết định gì, hắn đều cam chịu.

Phan Lôi luôn luôn thích phim kinh dị, lúc chọn cũng lập tức chọn phim cult[2'> khẩu vị nặng.

Trước khi xem, cô vẫn lịch sự hỏi Lục Chung.

“Anh muốn xem phim gì? Phim kinh dị được không?”

“…”

“Tốt… anh không nói gì nghĩa là đồng ý nhé.”

“…” Người nào đó phun máu, gài người ta cũng không cần gài đến mức đâu.

Khi Phan Lôi xem phim rất thích ăn này nọ, còn thích nằm.

Phần lớn trạch nữ đều như vậy.

Có thể ngồi tuyệt đối không đứng.

Có thể nằm tuyệt đối không ngồi.

Chiếc ghế sofa này của Lục Chung không tệ, nhưng chứa chấp hai người vẫn có chút chen chúc.

Làm sao bây giờ, toàn bộ phòng sách chỉ có chỗ này có thể ngồi hai người thôi.

Phan Lôi nửa nằm bên cạnh Lục Chung.

Người đàn ông kia vậy mà khẽ nhích sang bên cạnh một chút, đừng tưởng rằng cô không biết.

Phan Lôi âm thầm ai oán, hai người tối nào cũng trần như nhộng vô số lần, lúc này còn vờ ngây thơ, có phải đã quá muộn rồi không.

Phan Lôi cười thầm, cố tình giày vò Lục Chung chơi.

Người lại nhích sang chỗ Lục Chung.

Quả nhiên anh bài xích cô, ngồi dịch sang bên cạnh.

Rất lâu sau, Phan Lôi cảm thấy mình hơi quá đáng.

Cô giống như đang ăn hiếp một đứa trẻ thành thật.

Rất nhanh, Phan Lôi đã điều chỉnh xong tư thế nằm hoàn hảo, còn đem một túi hồ đào to và thịt bò khô từ tầng dưới lên.

Nhưng vỏ hồ đào này khá cứng, cũng khó bóc.

Phan Lôi cắn một hồi, cả quai hàm đều đau, cuối cùng lại phát hiện ra tác dụng của Lục Chung.

Cô đẩy túi hồ đào đến trước mặt Lục Chung.

“Anh bóc giúp em được không?”

“…”

“Anh không nói gì nghĩa là đồng ý nhé.”

“…”

Sau đó, Phan Lôi chi lo ăn, xem phim, thuận tiện nhổ vỏ hồ đào.

Cô không phòng bị gì cả.

Chung đụng với Lục Chung một thời gian, cô phát hiện Lục Chung thật ra rất hay ngượng ngùng, chỉ cần không phải trên giường, cô lại gần, anh đều né tránh.

Thỉnh thoảng cô còn phát hiện anh đỏ mặt.

Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông kì quái này, anh đôi khi dứt khoát, đôi khi ngượng n