
ấy nó, giọng Thanh sũng nước.
_Tiến có biết là mẹ rất yêu Tiến không…?? Mẹ muốn mai sau chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc….!!
Thanh thơm lên má nó một cái, Thanh dịu dàng hỏi.
_Con có yêu mẹ không..?? Có thích em không…??
Thằng nhóc sung sướng hét.
_Con yêu mẹ lắm…!! Con thích em lắm…!!
Nó nôn nóng hỏi.
_Bao giờ bố mẹ mới lấy nhau…?? Bao giờ mẹ mới chuyển về nhà bố sống…?? Bao giờ con mới được trông em…!! Con thích làm anh lắm…!!
Thanh chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm ấm vang lên.
_Cháu đã đến rồi…??
Thanh giật mình ngước nhìn lên, Thanh run giọng chào.
_Chào bác….!!
Bà ta quan sát Thanh thật kĩ, sau một thoáng suy nghĩ bà mỉm cười bảo.
_Cháu có thể cho ta bế thằng bé một lúc được không…??
Thanh gật đầu, Thanh đưa thằng bé cho bà ta. Đôi mắt bà ta đỏ hoe, bà ta nhận ra thằng bé giống hệt Dũng hồi nhỏ, giống hệt thằng nhóc Tiến lúc mới sinh, cả hai đều là bản sao của Dũng.
Tình mẫu tử trong lòng bà ta trỗi dậy, nước mắt trên khóe mi bà ta trực trào ra.
_Nó..nó được mấy…mấy tháng rồi…??
Thanh cúi đầu đáp.
_Dạ được hơn ba tháng rồi ạ….!!
Bà nắm lấy tay Thanh, giọng bà như một người mẹ hiền dạy con.
_Ta không hiểu là con có thật lòng yêu con trai ta không nhưng nó thì thật lòng yêu con. Thằng nhóc này nó cũng yêu con như yêu một người mẹ, trong lòng nó từ lâu đã không còn phân biệt con có phải là mẹ thật của nó hay không.
_Ta nghĩ con thật sự là một cô gái tốt, một người mẹ hoàn hảo cho hai đứa trẻ. Mai sau ta không biết con có thay đổi tình cảm của con dành cho con trai ta hay không nhưng hiện tại đúng là không ai có thể thay thế được con trong lòng hai bố con nó.
_Nếu ta cấm không cho con lấy con trai ta, nó sẽ hận ta, căm ghét ta, thằng nhóc sẽ ghét ta, nó sẽ không được vui, hơn một năm qua ta chưa bao giờ thấy thằng nhóc cười thế mà hôm nay đi bên con nó lại cười tươi như thế, lại vui vẻ, khuôn mặt nó lại hồng hào thế kia, đủ thấy con có ảnh hưởng tới nó như thế nào.
_Nhưng có lẽ người thay đổi vì con nhiều nhất vẫn là Dũng. Ta tưởng sau khi nó li hôn, đời nó coi như không còn sinh khí, không còn niềm tin, không còn tương lai, không còn có được hạnh phúc nữa thế mà nó lại có thể cười, có thể khóc, trái tim nó lại có thể rung động vì một người con gái khác mà không phải là vợ nó.
_Ta nên buông tay thôi, hôm nay ta đến đây gặp con là ta muốn xem con là một cô gái như thế nào nhưng bây giờ điều này không còn cần thiết nữa. Ta chỉ cần con thật lòng yêu con trai ta, đừng bao giờ rời xa nó, đừng làm cho nó khổ đau thêm một lần nữa là được rồi. Người làm mẹ như ta chỉ cầu mong con trai mình được hạnh phúc, chỉ muốn mang lại niềm vui cho nó.
_Ta biết ta hơi ích kỉ, hơi độc đoán khi ép nó lấy Cẩm Vân, ta làm thế vì ta tưởng nó có thể mang lại hạnh phúc cho con trai ta nhưng ta đã sai rồi, ta đã nhầm lẫn, lẽ ra ta phải biết chỉ có tình yêu đích thực, chỉ có người gái mà con trai ta yêu thật lòng mới có thể mang lại hạnh phúc cho nó.
_Con là cô gái nó chọn. Ta mặc dù không chấp nhận con nhưng ta sẽ vì con trai ta, vì hạnh phúc của nó ta sẽ không cố chấp nữa. Hai chúng ta là hai người đàn bà quan trọng trong cuộc đời nó. Một người sắp làm vợ của nó, một người là mẹ của nó. Vậy thì chúng ta sẽ cố gắng sống hòa thuận, cố gắng giảng hòa. Con có đồng ý không…??
Thanh khóc nấc lên, lúc mới đến đây Thanh tưởng mẹ Dũng là một người phụ nữ ghê gớm, là một người đàn bà khó khăn nhưng mà không phải bà là một người phụ nữ hết lòng vì con.
Thanh ôm lấy bà, rất tự nhiên Thanh hôn bà một cái, giọng Thanh đầy tình cảm.
_Con cảm ơn mẹ….!! Cảm ơn mẹ nhiều lắm…!!
Lòng bà Thảo từ băng giá, đã ấm dần lên, bà khẽ mỉm cười, bà thấy con dâu tương lai của bà thật trẻ con, ai lại ôm chầm lấy mẹ chồng ngay ngày gặp mặt đầu tiên thế này.
Bà vỗ nhẹ vào lưng Thanh.
_Thôi con đừng có khóc, nếu không mọi người xung quanh lại tưởng mẹ mắng con thì oan cho mẹ lắm. Chồng con mà biết được nó lại trách mẹ…!!
Thanh lắc đầu nói.
_Anh ấy sẽ không trách mẹ đâu vì mẹ đâu có trách mắng con, mẹ đang thương con đấy chứ…!!
Bà bật cười.
_Con dâu ngốc….!! Mẹ chưa thấy có ai giống như con…!!
Thanh dụi mặt vào vai bà, Thanh hít lấy hương thơm trên tóc bà, nước mắt Thanh không ngừng chảy ra. Đến bây giờ lòng Thanh mới thực sự thanh thản, mới thực sự cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Vậy là bố mẹ Thanh, bố mẹ Dũng cũng không có ai phản đối gì, Thanh đỏ mặt nghĩ đến ngày cưới đang đến gần.
Hai kẻ cô đơn đang ngồi uống rượu trong một quán bar, cả hai im lặng không nói gì với nhau, mà dù có muốn nói họ cũng không biết phải mở đầu như thế nào.
Đây là lần thứ ba họ hẹn gặp mặt nhau. Thiên Long cười khẩy hỏi.
_Bây giờ cô định làm gì…?? Ngay cả bố mẹ Dũng cũng đã đồng ý cho Thanh lấy Dũng rồi, người cô có thể dựa vào đã mất, chúng ta còn làm được gì nữa…??
Cô ta nhếch mép nói.
_Điều đó thì anh khỏi phải lo vì với tôi mà nói không có khó khăn nào, không có rào cản nào là ngăn được bước chân của tôi.
Thiên Long nhíu mày, giọng của hắn có vẻ khinh miệt.
_Cô nói thì hay lắm mấy ngày nữa là họ cưới nhau rồi, còn có rào cản nào, cò