
Vợ ơi chào em (MinYeon)
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212005
Bình chọn: 7.00/10/1200 lượt.
chị vẫn còn hy vọng.
* Thiên lý chi hành thủy vu túc hạ: nghìn dặm đường bắt đầu từ bàn chân.
Sau khi nhìn thấy Ji Yeon đã lên lầu, Hyo Min mới lái xe ra về. Về đến nhà, cô đột nhiên nhớ tới những gì người bạn học mà cô đã quên tên nói với Ji Yeon. Xem ra Seung Ho lại muốn quay đầu, cô không thể để cơ hội này xảy ra, Hyo Minđã bỏ lỡ một lần, không muốn lần thứ hai mở to mắt nhìn cơ hội ngàn vàng này tuột khỏi tầm tay.
Và cả bố Ji Yeon… Hyo Min nhíu mày, cô cũng không thật sự hiểu rõ về gia đình Ji Yeon, chỉ biết bố mẹ cô ly dị từ rất sớm, Ji Yeon được mẹ nuôi lớn. Một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm về gia đình như vậy… Hyo Min vẫn luôn tôn trọng những giá trị truyền thống, cảm thấy một người đàn ông sau khi kết hôn nên gánh vác trách nhiệm, người đàn ông đã kết hôn còn không muốn chăm sóc vợ con, đó còn có thể coi là đàn ông hay sao?
Hôn nhân chính là một con đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu đã không muốn đảm nhiệm, hoặc không gánh vác nổi, thì không nên khắc tên hai người trên một tờ giấy hồng, cuối cùng bản thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
Mở máy tính, trên trang cá nhân của Dino không có thông tin gì mới, chỉ có một câu nói từ đêm qua, rằng hôm nay sẽ ra ngoài chơi, tiểu thuyết lại có một chương mới, cô thành thật mua chương mới, chăm chú đọc, tử tế để lại bình luận, sau đó mới đóng trang web tiểu thuyết lại.
Khi còn ở trong hội sinh viên, cô đã từng nhân cơ hội xem qua hồ sơ của Ji Yeon, cô theo họ mẹ, vì vậy, dù có muốn điều tra xem người đàn ông không chịu trách nhiệm kia là ai cũng không được, nếu mời thám tử tư tìm hiểu thì có vẻ không tôn trọng Ji Yeon, cô không muốn làm vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hyo Min nghe máy: “Lee Joon, chuyện gì vậy?”
“Công ty đó muốn hợp tác với chúng ta?” Hyo Min nhíu mày: “Mấy năm gần đây công ty này càng ngày càng xuống dốc, sớm muộn gì cũng phá sản, không có hứng thú.”
CHƯƠNG 30: TÌNH CỜ GẶP MẶT (2)
Bên kia điện thoại, Lee Joon cười khổ, buộc lòng phải nói: “Đại tỉ à, chị bớt chút thời gian gặp mặt bọn họ được không, bà chủ công ty này có chút qua lại với mẹ em, em cũng biết công ty này chẳng có gì đáng hợp tác, chị chỉ cần sắp xếp chút thời gian nói chuyện với bọn họ là em hoàn thành nhiệm vụ.”
Hyo Min cũng hiểu quan hệ giữa người với người có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, Lee Joon đã quen biết với cô nhiều năm, cô cũng đành nói: “Vậy đi, cậu cứ sắp xếp thời gian đi.”
“Được, em sẽ không làm ảnh hưởng đến hành trình tìm vợ của chị.” Lee Joon hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng lập tức tốt hơn, lại nghĩ tới người bạn cũ của mẹ, Lee Joon liền không nhịn được đưa tay day trán, không biết ngày đó làm thế nào mà mẹ già nhà mình lại quen một người phụ nữ như thế.
Đầu tuần, Ji Yeon vừa mới bước vào công ty chưa lâu đã bị giám đốc dùng danh nghĩa hợp tác, đẩy cô đến MIMO, cũng có nghĩa rằng mỗi ngày cô đến công ty quẹt thẻ xong lại trực tiếp đến MIMO
Ji Yeon có cảm giác mình như một sản phẩm thanh lý còn nguyên tem nguyên mác được gửi đến MIMO vậy, ôm tài liệu, Ji Yeon đi tới trước cửa tòa nhà MIMO, cô gái tiếp tân nhìn thấy cô mỉm cười chào hỏi, thái độ không thể nhiệt tình hơn được nữa. Nhất thời, Ji Yeon nghĩ, mình thật ra không phải nhân viên của Queen’s mà là của MIMO mới đúng. (đúng quá rồi còn gì )
Đi tới thang máy quen thuộc, Ji Yeon nhìn thấy nhân viên tiếp tân hai lần trước đón mình đã ở bên trong cùng với hai người một nam một nữ trên năm mươi tuổi. Trên người người phụ nữ đều là hàng hiệu, nhưng không biết vì sao làm người ta cảm thấy xa cách, trên gương mặt có lẽ từng rất xinh đẹp có vài phần chua ngoa. Bên cạnh bà ta là một người đàn ông hơi mập mạp, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ta nhất định là một người đàn ông tuấn tú, nhìn nét mặt có vẻ cũng là người dễ gần. Không hiểu sao Ji Yeon cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng cô không nhớ ra đã từng gặp ông ta ở đâu. Cô đoán đây là khách của MIMO , nhìn cửa thang máy còn chưa đóng lại, cô suy nghĩ không biết mình có nên chờ thang máy sau hay không.
“Ji Yeon tiểu thư.” Cô gái tiếp tân nhiệt tình chào hỏi Ji Yeon: “Vừa rồi tổng giám đốc có dặn nếu tiểu thư tới thì trực tiếp đưa tới phòng tổng giám đốc, không ngờ tiểu thư đã tới.”
Ji Yeon nói thầm trong lòng, đây là chuyện của phòng kế hoạch, Hyo Min định tham gia vào làm gì? Nhưng cô vẫn mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên tiếp tân, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vài lần.
Thang máy dừng lại, Ji Yeon còn chưa kịp bước ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh đã nhanh chân bước ra trước, Ji Yeon bị bà ta đụng phải. Cô nhất thời nghĩ đến những lúc phải chen chúc trên phương tiện công cộng, một số người có lực sát thương rất mạnh, nhưng người này không phải khách của MIMO sao, vậy mà lại có loại hành vi không văn hóa này, không phải có chút mất mặt sao?
Hay người này cho rằng như vậy mới là có phong độ? Ji Yeon nhìn thấy nhân viên tiếp tân bên cạnh mỉm cười áy náy, cô nhún vai, không để ý phải ra ngoài chậm một bước, dù sao những người như vậy trong xã hội này không ít, chỉ cần cô không n