
ô khẳng định là không biết phải không? Ha ha, cô có biết hắn ta làm thế nào lên làm thiếu tướng không? Lúc trước người khác tới gây sự, hắn xuất động bộ đội vũ trang trấn áp toàn diện, lúc đó trên đường là máu, máu chảy thành sông. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không? Cảnh Tô, mỗi đêm cô cùng một tên Sát nhân cuồng ma ở cùng một chỗ không sợ hãi sao?”
Trong lòng Diêu Mộng Lan đối với sự kiện này vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người tưởng chuyện này là phần tử khủng bố. Thật ra chẳng qua là vì người có quyền hành nhất hắc bang muốn tìm nhà họ Cảnh gây chuyện, vào thời điểm đó đại ca hắc đạo nổi lên chủ ý với Cảnh Tô.
“Cảnh Tô, cô không cần dùng loại ánh mắt thương hại này nhìn tôi. Cô biết không? Người đáng thương chính là cô! Không phải tôi!” Diêu Mộng Lan vươn tay chỉ, sau đó biến mất, để lại một mình Cảnh Tô trong phòng. Sau đó từ phía trên quan sát Cảnh Tô, cô phải nhìn xem Cảnh Tô làm sao để sống, làm sao đến cầu xin cô.
“Cảnh Tô, cô cầu tôi hãy bỏ qua cho cô đi!”
“Diêu Mộng Lan, cô muốn tôi cầu cô sao? Chỉ cần như vậy?” Vẻ mặt Cảnh Tô kinh ngạc nhìn Diêu Mộng Lan, trong lòng cô rất vui vẻ: Diêu Mộng Lan, cô cảm thấy đã thắng được người khác hay là bản thân mình đây? Hành vi của cô cũng giống như Diêu Mộng Lan, hung hăng vỗ tay.
Chương 89: Anh Ta Là Vì Cô Mà Chết
“Cảnh Tô, cô có ý gì?” Diêu Mộng Lan không muốn phải nhìn gì đó, cô hận, cô không cần!
“Diêu Mộng Lan, có ý gì? Chẳng lẽ cô không nhớ rõ ràng sao?” Cảnh Tô vuốt ve tấm thẻ hình trên mặt dây chuyền trên cổ, cô biết đó là ác mộng cả đời không thể quên được của Diêu Mộng Lan.
“Cảnh Tô, cô nghĩ rằng bộ dạng của cô thế này tôi có thể quên sao?” Diêu Mộng Lan tiến lên một bước, “Tôi nói cho cô biết, nằm mơ!” Diêu Mộng Lan muốn lại gần đồ vật trong tay Cảnh Tô, cô không nên nhìn khuôn mặt này, đó là ác mộng vĩnh viễn không thể phá hủy của cô.
“Diêu Mộng Lan, cô có biết anh nhỏ nói với tôi thế nào không? Trước khi chết, anh nhỏ nói với tôi một vài chuyện, cô muốn biết không?” Cảnh Tô cử động bàn tay đẫm máu để cho Diêu Mộng Lan nhìn rõ mặt anh nhỏ. Cô thật sự rất hận, thì ra sự phục vụ quên mình của anh lại đổi lấy cái dạng phụ nữ này.
“Cảnh Tô, cô không cần nói nữa, tôi không thích nghe. Cường Tử, giết cô ta, giết cô ta!” Diêu Mộng Lan không muốn nghe, cô không nên gặp gỡ người đàn ông đó. Cô không nên nhìn thấy người đàn ông đó chết trước mặt mình.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút, trước tiên tôi đưa cô về đã.” Cường Tử không thể để Cảnh Tô chết. Tuy là hắn thích Diêu Mộng Lan nhưng cũng không thể làm hỏng đại sự của lão đại. Trong lòng hắn biết chừng mực, đã nhận tiền, Cảnh Tô vẫn chưa thể chết.
“Anh buông tôi ra, Cường Tử, tôi muốn anh giết chết cô ta!” Diêu Mộng Lan thét chói tai, cô ta cầm dao găm trên đất lên muốn đâm chết Cảnh Tô.
Cường Tử lắc mình một cái, hắn thay Cảnh Tô chặn một dao kia.
“Diêu Mộng Lan, muốn đâm chết tôi sao? Giống như là đâm chết anh nhỏ vậy sao?” Cảnh Tô nhìn ánh mắt Diêu Mộng Lan, cô biết là cô ta sắp hỏng mất rồi, có ai có thể giết chết anh trai của mình sau đó còn có thể lạnh nhạt như vậy.
Nhìn gương mặt có vài phần giống với anh nhỏ, vì sao Cảnh Tô lại không thể hạ thủ thương tổn chứ?
“Diêu Mộng Lan, cô biết không? Vì sao cô muốn giết chết anh ấy? Biết rõ cô là hung thủ nhưng tôi vẫn không thể xuống tay với cô! Diêu Mộng Lan, cô nói đi, giết anh ấy, trong lòng cô không cảm thấy khó khăn sao?”
“Cảnh Tô, cô nói cho tôi, cô có tư cách gì nói tôi? Cô có biết vì sao tôi giết anh ta không? Điều là vì cô, vì cô!”
“Cô nói cái gì?” Cảnh Tô mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản. Đối với cái chết năm đó của anh nhỏ, luôn luôn ở tình cảnh mê man, Cảnh Tô nghĩ là vì muốn bảo vệ Diêu Mộng Lan mà không muốn nói ra sự thật, nhưng mà đến cùng là vì cái gì?
“Ha ha, Cảnh Tô, tôi nói cho cô biết, anh trai tôi hoàn toàn là vì cô mà chết, cô có muốn biết không? Tôi nói cho cô biết, một chút tôi cũng không cảm thấy áy náy, đều là vì cô, Cảnh Tô, cô biết không? Tôi hận cô, cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tất cả, ngay cả công việc của cha tôi cũng là do các người bố thí. Nếu không phải vì các người, cha tôi thật là không thể làm một bác sĩ nhỏ trong cái núi nhỏ kia, nhưng mà vì sao cô phải trợ giúp chúng tôi? Không phải vì muốn cha tôi bán mạng cho các người sao? Cô là đại tiểu thư, chúng tôi cái gì cũng không phải, anh trai cũng không phải!” Diêu Mộng Lan dừng lại một chút, ý nghĩ của cô có chút hỗn loạn.
“Cảnh Tô, cô biết không? Anh trai tôi chuyện gì cũng nghĩ cho cô, cái gì tốt đều muốn giữ lại cho cô. Ngày đó, cha tôi đem về một thanh chocolate cho tôi, đó là thứ tôi thích nhất, là thứ tôi ao ước thật lâu, nhưng mà, cô biết không? Anh ấy muốn lấy thanh chocolate cho cô, tôi uy hiếp anh ấy, nếu đưa đồ vật này nọ cho cô, tôi sẽ giết anh ấy. Tôi để dao găm trên lồng ngực anh ấy, giống như thế này.” Diêu Mộng Lan rút dao găm ra từ trên người Cường Tử, lại làm mẫu trên thân hắn. Cô ta gắt gao đè dao trên động mạch chủ của Cường Tử, từ dao găm chảy ra vài giọt máu tươi, sy nghĩ của Diêu M