XtGem Forum catalog
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328754

Bình chọn: 7.5.00/10/875 lượt.

i đàn ông.

Hoài Thương thầm than không ổn, cứ tưởng cô nhân viên sẽ giúp mình nói khéo đuổi ba người vệ sĩ kia đi, không ngờ cô ấy dễ dàng bị bọn họ lừa như thế. Hoài Thương thấy bọn họ không phải là những tên hữu dũng vô mưu như đã lầm tưởng, mà họ rất biết cách lợi dụng tình huống và hoàn cảnh để đạt được mục đích của mình.

Chạy không nhìn đường, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về hướng cửa ra vào, Hoài Thương vấp chân vào đế gỗ dùng để treo quần áo, người lao thẳng về phía trước.

Hoài Thương nhắm chặt mắt lại, mặt nhăn mày nhó, ảo não nghĩ thầm: “Hôm nay đúng thật là xui tận mạng, xui xẻo hết chỗ nói. Chẳng những bị ba người mặc áo đen đuổi riết như một tên tội phạm vừa mới trốn ngục, bây giờ còn hôn đất, thân thể bầm dập vì ngã đập mặt xuống sàn gạch. Haizz……..”

Tiếng thở dài não nề của Hoài Thương vang lên nho nhỏ như muỗi kêu, hòa tan vào không khí, nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi, như một viên sỏi nhỏ ném xuống hồ nước không để lại một chút gợn sóng dù là nhỏ nhất.

Điều kì quái là Hoài Thương không thấy đau một chút nào, còn thấy âm ấm, đôi môi còn đang chạm vào một thứ đó mềm mềm và ẩm ướt, mũi còn ngửi được một mùi hương thanh khiết.

Này đây không phải là mơ đấy chứ ? Thế nào mà có cảm giác đang ôm được cái đệm thịt thế này ?

Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, Hoài Thương bàng hoàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy đối diện với mình là một đôi mắt lạnh lẽo có thể đông chết người.

Hoài Thương hóa đá, nằm chết sững ngay tại chỗ. Mình…mình đang nằm trên thân một người đàn ông lạ mặt, còn…còn hôn anh ta….

A…a….a…nụ hôn đầu của con…..!

Trong nháy mắt, mặt Hoài Thương hết xanh rồi lại trắng, cảm thấy có một luồng điện đang chạy khắp dọc khắp cơ thể. Vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội chống tay vào ngực anh ta, người lăn sang một bên, lồm cồm muốn đứng dậy.

Bấu vào thành gỗ, Hoài Thương không dám nhìn người đàn ông trẻ, nương theo lực của cánh tay, run run đứng thẳng người.

Người đàn ông trẻ lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt hết xanh rồi lại trắng của Hoài Thương, hai tay anh ta đút vào túi quần, vóc dáng thon thả, khuôn mặt thon dài, nước da trắng nõn, mịn màng như tơ lụa, sống mũi cao và thẳng, đôi môi bạc khẽ nhếch lên. Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, chất liệu tốt và thượng hạng, mái tóc tơ màu hạt dẻ.

Mỹ nam a…..Hoài Thương từ nhỏ lớn lên trong một gia đình toàn những nam thanh, nữ tú, khả ái có, xinh đẹp động lòng người cũng có, nhưng chàng thanh niên đang đứng trước mặt này là cực phẩm trong số những cực phẩm a…

Hắc…hắc…hắc…Hoài Thương gian trá nở một nụ cười, xoa cằm, trong đầu đang tính toán làm cách nào để có thể thân cận với mỹ nam.

Hoài Thương tuyệt đối không phải là một người háo sắc, cũng không phải vì anh chàng này quá đẹp trai mà động tâm, muốn chiếm lấy anh ta làm của riêng. Hoài Thương chỉ là một người yêu cái đẹp, muốn anh ta cho phép mình chụp vài kiểu ảnh, mang ra khoe với hai tên yêu nghiệt Khánh Sơn và Tư Nam, hai tên kia luôn tự cao tự đại cho rằng bọn họ không có đối thủ, không biết khi trông thấy ảnh của anh chàng này, hai tên kia yêu nghiệt kia sẽ có phản ứng như thế nào ?

Hoài Thương rất chờ mong đến lúc đó, rất muốn nhìn thấy khuôn mặt quẫn bách và không chịu phục của bọn họ. Ha…ha…ha…

Thôi chết….đang chìm đắm trong mộng tưởng, Hoài Thương giật mình tỉnh mộng, khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói của cô nhân viên trông coi cửa hàng quần áo.

Hoài Thương gấp đến độ như ngồi trong chảo nóng. Bọn họ sắp đuổi kịp đến nơi rồi, tìm chỗ nào để trốn đây….?

Nhìn lướt qua mấy chiếc áo vét nam rộng thùng thình, khóe môi Hoài Thương nhếch lên, một nụ cười tuyệt đẹp nằm gọn vào trong đáy mắt chàng thanh niên lạ mặt.

Chỉ thấy Hoài Thương khoác tạm một chiếc áo vét màu trắng, vòng tay qua cổ, giấu khuôn mặt của mình vào trong vòm ngực rộng rãi và nam tính của anh ta.

Đúng vào lúc đó, ba người vệ sĩ mặc vét đen và cô nhân viên tiến đến gần. Bốn người nhìn khắp một lượt trong cửa hàng, cố gắng tìm kiếm hình bóng nhỏ nhắn của Hoài Thương, cô nhân viên tìm Hoài Thương qua đặc điểm của bộ quần áo, còn ba người vệ sĩ đã biết rõ mặt Hoài Thương.

Chàng trai trẻ, hai tay buông thõng, người cứng đờ, hắn không dám tin là cô gái này lại táo tợn như thế. Đã khiến hắn ngã đập lưng xuống nền gạch, hại lưng hắn đến bây giờ vẫn còn đau, vô tư dùng hắn làm đệm thịt, còn vô duyên vô cớ hôn trúng vào môi hắn, chẳng những không xin lỗi hắn và nói cảm ơn hắn một câu, còn tiếp tục làm càn, ôm cứng lấy hắn trước mặt bao nhiêu người.

“Có nhìn thấy cô ấy ở đâu không ?” Ba người vệ sĩ hỏi nhau, đồng thời quay sang hỏi cô nhân viên ‘tốt bụng’.

“Vẫn không thấy cô ấy đâu cả.” Một trong ba người vệ sĩ chán nản trả lời.

Bọn họ chỉ trông thấy hình ảnh ôm ấp của một chàng trai trẻ, đẹp như một bức tượng điêu khắc của Phương Tây, một vẻ đẹp không có tì vết, ngay cả bọn họ là đàn ông cũng phải ngây ngẩn nhìn, hô hấp không khỏi ngưng trệ, nhịp tim rối loạn, nói gì đến bọn con gái.

Chàng trai trẻ tuy có vẻ đẹp hoàn mĩ, nhưng đôi mắt lại quá lạnh lùng, chỉ cần vô ý nhìn vào mắt anh ta sẽ có cảm gi