80s toys - Atari. I still have
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328792

Bình chọn: 7.5.00/10/879 lượt.


“Chị hai, em có thể vào được không ?” Hoài Thương biết Thy Dung đang buồn, chắc chắn vẫn còn chưa ngủ, ngủ làm sao được khi mà cả hai chị em sắp phải đến nhà chú Vũ Gia Minh dự tiệc sinh nhật của Tú Anh.

“Vào đi.” Thy Dung không ngẩng đầu lên nhìn, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, thuần thục gõ nhẹ trên bàn phím.

Xoay tay nắm cửa, Hoài Thương bước nhẹ nhàng vào trong phòng, tiến lại gần chiếc bàn kính.

“Chị lại tiếp tục chơi trò chống lại phòng tuyến hacker sao ?” Hoài Thương không hiểu môn máy tính khô khan ấy thì có gì hấp dẫn mà ngày ngào Thy Dung cũng cặm cụi ngồi trước máy tính, liên tục gõ những đoạn mã code dài dằng đặc.

“Ừ. Có việc gì không em ?” Thy Dung lơ đãng hỏi.

“Chị còn nói nữa. Chị không nhớ hôm nay là ngày gì à ? Bố mẹ, ông nội, gia đình chú Tử Kì và ông bà ngoại đều đã chuẩn bị đến nhà chú Vũ Gia Minh dự tiệc sinh nhật Tú Anh rồi, chỉ còn duy nhất một mình chị thôi.”

Thy Dung cười xòa: “Em đừng cáu, chị xong ngay đây.”

Tuy nói là đã xong, nhưng Hoài Thương vẫn phải chờ Thy Dung gần mười phút.

Thy Dung tắt máy vi tính, kéo ghế đứng lên, vươn vai cho bớt mỏi. Ngồi đánh máy tính gần cả ngày khiến Thy Dung đầu váng mắt hoa, có cảm giác thiếu máu.

Hoài Thương biết tính Thy Dung không thích ăn mặc cầu kì, đã nhanh nhẹn mở cửa tủ, chọn giúp Thy Dung một bộ quần áo.

Bình thường, Thy Dung sẽ không bao giờ chịu ăn mặc như con gái, chỉ trừ những trường hợp đặc biệt.

“Chị hai, tối hôm nay có ông bà ngoại, chị có thể phá lệ một lần đừng giả nam trang nữa có được không ?” Hoài Thương nhìn Thy Dung bằng đôi mắt chờ mong.

Thy Dung nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, không mấy để ý đến hoàn cảnh xung quanh mình: “Tùy em.”

Tâm một khi đã chết, liệu có còn hồi sinh được nữa không ?

Thy Dung lắc đầu cười khổ, khuôn mặt phảng phất ưu tư. Người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng ấy, vĩnh viễn cùng không thể hiểu được trên thế giới ái tình không phải là không thể nắm bắt, chỉ cần người đó chịu mở rộng lòng mình ra, chịu đón nhận tình cảm của người khác, nhưng….

Tiếng nói thanh thúy của Hoài Thương, cắt ngang suy nghĩ của Thy Dung: “Chị mặc bộ váy này được không ? Đây là bộ váy đẹp nhất của em đó.”

Hoài Thương thật sự rất cao hứng. Chỉ cần có thể khiến cho chị gái tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình, Hoài Thương sẽ tìm đủ mọi cách.

Thy Dung đón lấy bộ váy trên tay Hoài Thương, dịu dàng nở một nụ cười: “Cảm ơn em.”

Thy Dung làm sao không biết Hoài Thương đang nghĩ gì, có những chuyện không thể nói quên là có thể quên ngay được. Thy Dung cần thời gian.

Mở cửa phòng tắm, Thy Dung bước hẳn vào trong.

Nhìn bộ váy màu vàng như cánh bướm trên tay, Thy Dung nén lệ bi thương, buồn rầu nghĩ: “Ngày xưa giai nhân lo trang điểm, sửa sang sắc đẹp cho bản thân mình vì muốn lấy lòng người mình thương. Còn mình….”

Thy Dung soi khuôn mặt có đôi mắt to tròn, trong như nước hồ thu, có chiếc mũi dọc dừa, lông mày thanh tú, nước da hơi nhợt nhạt trong gương. Sờ sờ lên mặt mình, Thy Dung tự hỏi, phải chăng là do khóc quá nhiều ?

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tỏ tình, cũng là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm hơn 10 năm. Thy Dung không muốn khóc, không muốn tự hành hạ và dày vò chính mình, nhưng….không làm được. Đau thì vẫn cứ đau, khóc thì vẫn phải khóc. Có lẽ nhờ thế mà vết thương trong lòng sẽ nhanh lành hơn chăng ? Trốn tránh vốn không phải là một cách hay, mặc dù kết quả không được như ý muốn nhưng Thy Dung tuyệt không hối hận. Nếu hối hận và sợ sống trong đau khổ, Thy Dũng đã không chọn yêu một người vốn không thể là của mình.

“Chị Thy Dung, chị xong chưa ?” Hoài Thương gõ cửa phòng tắm, sốt ruột hỏi Thy Dung.

“Chị xong rồi, em chờ chị một chút.” Tiếng nói của Thy Dụng vọng ra từ trong phòng tắm.

Thay xong quần áo, Hoài Dung giúp Thy Dung đánh một ít phấn lên má, tô son bóng vào môi.

Thy Dung cau mày, hoàn toàn không hài lòng nói: “Không cần, chị không muốn trang điểm.”

Hoài Thương ấn Thy Dung ngồi yên trên ghế, kiên quyết làm theo ý mình: “Chị nhìn xem, mắt chị đã thâm quầng hết cả rồi, môi thì khô nẻ. Nếu để bố mẹ, ông nội và ông bà ngoại nhìn thấy hình ảnh này của chị, chị có thể giấu họ đến cùng được sao ?”

Thy Dung im lặng không nói, lặng người nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của chính mình. Hoài Thương nói đúng, mình đã biến thành một cô gái đa sầu đa cảm mất rồi.

Một lát sau, hai chị em nhà họ Hoàng xuất hiện trước cửa phòng khách. Cô em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cô chị mặc một chiếc váy màu vàng như cánh bướm. Khuôn mặt, vóc dáng giống nhau, nếu ăn mặc cũng giống nhau, sợ rằng nhất thời người trong nhà khó mà phân biệt được ai là Thy Dung, ai là Hoài Thương.

Thư Phàm thâm thúy nhìn hai cô con gái: “Hai đứa hôm nay định đi dự một vũ hội hay sao mà ăn mặc và trang điểm quyến rũ như thế kia ?”

Vẫn là Hoài Thương nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng nói trước: “Chẳng phải mẹ vẫn muốn hai chị em chúng con ăn mặc và cư xử như một tiểu thư là gì ?”

Hoài Thương gian trá nở một nụ cười, hai mắt phát sáng, lòng bàn tay xoa xoa vào nhau: “Chắc chắn trong bữa tiệc sinh nhật của Tú Anh d