XtGem Forum catalog
Vọng tình

Vọng tình

Tác giả: Vi Tiểu Ngư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325512

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

là càng ngày càng yếu, Phan Ngọc nhíu mày, dùng một chút lực xuyên thấu qua.

Đầu ngón tay đưa vào trong cơ thể huỳnh hỏa trùng, chỉ một lát sau, vật nhỏ liền khôi phục tinh thần, vui vẻ bay vào bầy đàn.

Ngàn vạn huỳnh hỏa trùng bay lượn, hồ nước thanh u.

Gió đêm thổi làm mặt hồ lăn tăn bọt nước, dòng nước thong thả đập nhẹ vào bờ.

Trên trời đầy sao lóe lên cực kỳ giống ánh mắt một người.

Là ánh mắt ai?

Quen thuộc như vậy. Phan Ngọc cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.

Mỗi khi hắn nghĩ đến đây, hoặc là nhìn thấy những chuyện giống như vậy, đầu liền như bị kim đâm rất đau đớn.

Nếu hắn còn tiếp tục nghĩ đến, sẽ càng thêm đau, cho đến khi đau tới ngất xỉu.

Đại phu xem qua, nhưng không ra nguyên cớ, chỉ có thể kê chút thuốc bổ dưỡng.

Một tháng trước, Phan Ngọc đột nhiên phát hiện chính mình đang ở ngoài gia môn.

Như thế nào lại về nhà, lại vô luận thế nào cũng không nghĩ ra.

Phan lão gia cùng Phan phu nhân đối với việc hắn trở về tự nhiên rất mừng rỡ.

Về nhà, Phan Ngọc ngủ chừng ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa đã dọa làm phụ mẫu hắn sợ hãi.

Cũng may, sau đó hắn tỉnh lại, thể lực nhanh chóng khôi phục.

Chuyện trên đường trở về nhà, cũng nhớ rõ ràng.

Chỉ là thời điểm nghe người khác kể, luôn luôn cảm thấy có chút không thích hợp, lại không nghĩ ra nguyên nhân.

Giống như hắn đã đánh mất cái gì, là cái gì đó rất quan trọng.

Phan Ngọc không biết đó là một sự cấm kỵ, là loại chuyện làm cho hắn thống khổ nên cấm kỵ.

Vô số lần từ trong mộng bừng tỉnh, mỗi khi hắn sắp chạm được vào người trong mộng, luôn chính xác vô cùng, ở thời điểm đó liền tỉnh lại.

Nhớ mãi đến lúc thanh tỉnh, cõi lòng hắn lại đầy phiền muộn.

Phiền muộn?

Từ buồn cười cỡ nào, Phan Ngọc hắn cho tới bây giờ đều là tự do tự tại, chưa từng có cảm giác khó chịu như thế.

Loại sự tình này nếu bị bằng hữu hắn biết, chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười của Lạc Dương, thậm chí còn bị người trên giang hồ cười vào mặt.

Đến lúc đó, bị mất mặt rồi sẽ không ai tìm hắn nhờ tróc quỷ thu yêu, như vậy sẽ thiếu bạc.

Nhưng đại sự lớn nhất có thể dọa người, chính là không có tiền.

Phan Ngọc hắn sống qua nhiều năm như vậy sinh ra tín điều, trừ bỏ một ngày ăn cơm, ngủ, đều sẽ không quên tín điều.

Một cái đập tay chụp luôn lấy một con muỗi đang hút máu hắn, Phan Ngọc cười lạnh một tiếng.

– Muốn uống máu của ta, còn sớm lắm, kiếp sau đi!

Nâng tay vừa giết chết con muỗi kia lau đi, đột nhiên giọng run run.

– Ta vừa nói gì đó?

Trừng mắt nhìn điểm màu đỏ trong lòng bàn tay, nhịn không được xoa ngực, tựa hồ trong lúc đó có cái gì liên hệ đến.

Linh quang chợt lóe rồi lại tắt ngay, hắn vẫn như cũ nghĩ không ra, tự giễu cười cười.

– Chẳng lẽ còn có ai muốn lấy máu của ta?

Đương nhiên không có, nhìn trong thiên hạ này, dám lấy máu Phan Ngọc hắn, trừ bỏ muỗi, phàm là yêu vật có đầu óc đều biết đến phân lượng của chính mình.

Nếu hắn thật sự đùa nghịch như vậy, chỉ sợ đã không biết đi đầu thai bao nhiêu lần rồi.

Hồ nước thực lạnh, tuy là đêm xuống, đã có băng hàn.

Tay vừa chạm vào băng, Phan Ngọc sợ run cả người.

Ánh mắt ảm đạm, dừng một chút, ngón tay ngược lại tiếp tục hướng hồ nước tìm kiếm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một thanh âm lại chói tai nhức óc không dễ nghe thấy từ trong nước truyền đến.

Một chất lỏng màu đỏ sậm chậm rãi chảy ra, hồ nước nhộn nhạo, giây lát biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vung tung tóe dòng nước, rửa sạch tay bị thương.

Là một cái khăn lụa trắng thuần làm hắn bị thương, thậm chí ngay cả móng tay đều lau sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Lam diễm(ngọn lửa màu xanh) khẽ bén vào khăn lụa, bất quá chỉ trong nháy mắt, hôi phi yên diệt.

– Đáng tiếc, đáng tiếc!

Thanh âm trong sáng thanh thoát từ lối vào rừng rậm truyền đến.

Nghe thấy thanh âm, Phan Ngọc liền xoay người lại, ánh mắt cười tươi như trăng rằm.

– Bất quá chỉ là khăn lụa, đáng giá cái gì! Chỉ cần lại có mấy cọc sinh ý như vậy, ta mỗi ngày đều hủy đi.

Phì, người tới nhịn không được cười nói:

– Còn tưởng rằng ngươi sửa lại tính tình, không nghĩ tới, bất quá qua một đêm, ngươi liền lộ ra nguyên hình!

Vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, con ngươi đen luôn toát ra ý cười bướng bỉnh.

Gãi gãi đầu, vẻ mặt Phan Ngọc tràn ngập ý cười, ánh mắt hoa đào phát ra tia sáng.

– Biết thì hiểu được ý tứ của ngươi, không biết còn tưởng rằng ngươi đau lòng vì mấy cái khăn kia.

Nói xong từ trong lòng rút ra một cái hộp gỗ chạm trổ tinh tế hết sức tinh xảo, ném tới trong lòng hắn.

– Cho ngươi, còn có rất nhiều đấy!

Mới vừa rồi tao nhã, biểu tình trên mặt lúc này chỉ có một từ: vội vàng.

Ngón tay run run mở hòm ra, thật cẩn thận lấy ra một cái khăn lụa mềm mại màu hồng, khăn lụa rất mỏng, rất nhẹ, cơ hồ không có sức nặng.

– Quả nhiên là hồng, hắc hắc, ngươi xem, nàng lại đưa ta cái này!

Mặt nhẹ nhàng vuốt ve khăn lụa, mềm mại ôn nhu, tựa như da thịt tình nhân.

Thấy vẻ mặt hắn say mê, Phan Ngọc cố nén không bật cười, cũng chỉ có hắn biết, ái mộ trong mắt Tô Nhuận Ngọc cũng giống chính mình khi thẹn thùng.

– Tốt lắm,