
tốt lắm, Ly Hiên, việc chúng ta cũng làm xong rồi, cũng đã là thời điểm trở về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta còn đi lục lão bản báo cáo kết quả công việc đấy!
Hai mắt Phương Ly Hiên hơi hồng, hai gò má hồng nhuận phát xuân.
Phan Ngọc nhịn không được nhắc nhở chính hắn một chút, đầu óc đỡ phải mơ hồ đem cái gì trước kia đều quên hết.
– Quên không được, quên không được, hắc hắc hắc hắc!
Phương Ly Hiên cười đáng khinh đến cực điểm, Phan Ngọc giật mình một cái, âm thầm thè lưỡi, không nói gì.
Mới vừa đi hai bước, tiếng bước chân phía sau truyền đến, Phương Ly Hiên theo kịp, vỗ vỗ bả vai Phan Ngọc, cười nói:
– Lại nói, vừa rồi ta thấy ngươi như thế nào cùng một con muỗi đi chấp nhặt? Trước kia ngươi cũng không phải như vậy.
Phan Ngọc sửng sốt, thuận miệng nói:
– Nó lấy máu của ta.
Sờ sờ cằm, Phương Ly Hiên hắc hắc cười lạnh, cười không ngừng khiến tóc gáy Phan Ngọc dựng thẳng.
– Lý do này của ngươi, thật…
Ngửa mặt lên trời lại cười ha ha, đi đến phía trước Phan Ngọc, chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu lại.
– Cũng không phải yêu quái, ngươi sợ cái gì? Chỉ là một con muỗi nho nhỏ, cười thật vui, nó cũng sẽ không cùng ngươi tạo huyết khế gặp quỷ.
Hai chữ kia giống một thanh búa tạ, hung hăng đập vào trong lòng Phan Ngọc.
Hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh, đến mức sắc mặt đỏ lên.
Phương Ly Hiên phía sau không nhúc nhích, nhìn lại, hoảng sợ, chạy nhanh đỡ lấy Phan Ngọc, cười nói:
– Xem ngươi kìa, sắc mặt khó coi như vậy, ta cũng chỉ là thuận miệng nói. Này, ngươi đừng để trong lòng!
Ổn định lại tâm thần, Phan Ngọc thản nhiên nói:
– Không có việc gì, có thể là ép buộc một đêm, có điểm mệt mỏi.
Phương Ly Hiên thấy sắc mặt Phan Ngọc bình thường trở lại, nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục vô tâm chê cười không chút kiêng kị.
Về nhà, rửa mặt chải đầu qua loa, nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên.
Hai chữ huyết khế luôn luôn ở trong đầu hắn, không ngừng xoay tròn.
Muốn tìm tòi một lần, trong trí nhớ hắn căn bản là không có cùng yêu ký kết huyết khế, vậy vì sao thật lâu vẫn không thể tiêu tan?
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao tỏa sáng.
Cho đến khi người nhà thúc giục, Phan Ngọc mới mở đôi mắtđen rời giường.
Người hầu hạ hắn nói cho hắn biết, Phương Ly Hiên đang ở phía trước thính, đã đợi một hồi lâu .
Sửa soạn sẵn sàng, cũng không ăn cơm, Phan Ngọc vội vàng đi vào tiền thính, còn chưa vào cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng:
– Không phải ta nói điêu, trong thiên hạ sẽ không tìm ra được đứa nhỏ giống như ngọc tốt vậy đâu!
Phan lão gia cười nói:
– Hoàng huynh, đợi lát nữa đừng ở trước mặt Ngọc nhi nói với hắn. Đứa nhỏ kia, một khi đi liền không tìm ra được.
Phan Ngọc chần chờ một phen, đang nghĩ tới nhân cơ hội trốn, nhưng người đã đi vào bẩm báo, chạy không được, chỉ có thể chậm chạm bước vào cửa.
Mùa hạ nóng bức, trên cửa treo mành trúc, mành vừa đẩy ra, chân trước bước vào cửa.
Một cái thân mềm mại như một làn gió thơm nhảy nhào vào trong lòng Phan Ngọc, thanh âm nũng nịu truyền đến tai.
– Ngọc ca ca, ngươi đã tới!
Phan Ngọc kéo kéo, không động, nhìn thân mình mềm mại nhu nhược thế nhưng khí lực lại không nhỏ.
Trời vốn là nóng, như thế rất tốt, mồ hôi chảy xuống, ngón tay nhỏ bé chỉ lên cái trán, đau lòng hỏi:
– Thân thể còn không động nha, ai nha, xem ngươi ra đầu ngốc!
“Ta nhẫn!”
Phan Ngọc cười trừ một cái, so với khóc còn khó coi hơn.
– Tương Tương, sao ngươi lại tới đây?
Ôm lấy thắt lưng Phan Ngọc càng nhanh càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng trong lòng hắn dựa vào.
– Người ta nhớ ngươi. Ngươi vừa đi mấy tháng, như thế nào không để người ta lo lắng được!
– Nào có thời gian lâu như vậy. Tương Tương, trời nóng quá, ngươi, ngươi không nóng sao?
Không thể nhịn được nữa, thấy nàng không phản ứng, Phan Ngọc chỉ có thể chính mình hỏi ra.
Vùi đầu ở trong lòng hắn, tiếng cười khanh khách truyền đến.
– Thật phá hư cảm xúc nha, sao lại hỏi người ta có nóng không? Người ta thấy ngươi, đương nhiên sẽ nóng!
Mặt Phan Ngọc đen đi vài phần, như thế nào ở cùng một chỗ, thân mình nhỏ nhắn trong lòng hắn xoay đi xoay lại, giống như con rắn nhỏ xoay mãi làm tâm Phan Ngọc thấy phiền toái.
Gân xanh hắn nhất thời nổi lên, như muốn một chưởng đánh chết nàng, mà Phương Ly Hiên vụng trộm cười không ngừng, nửa điểm cũng không có ý giúp hắn.
Thật vất vả mới quát được Hoàng Tương Tương buông hắn ra.
Tiểu nha đầu này vẫn không tha, kéo cánh tay hắn không buông.
Đầu Phan Ngọc đau đớn vô cùng, như thế nào cũng không thể bức nàng buông tay.
Càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn chằm chằm người dẫn đường, thấy người đó ho khan một tiếng, ánh mắt rõ ràng vô tội:
– Thiếu gia, lão gia phu nhân, bọn họ còn ở trong phòng.
Tiến vào thính, một cơn gió lớn đập vào mặt, Phan Ngọc vặn người, sườn cong, né tránh quyền thứ nhất.
Quyền thứ hai không né tránh, phịch một tiếng, vai phải trúng phải một trọng quyền, lui ra ba bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.
– Hảo tiểu tử, có tiến bộ, chỉ lui ba bước, khi nào bước không lùi, tiểu tử ngươi liền xuất sư!
Giọng điệu hào phóng, như phá âm,