
t nửa gia tài đó!
Hồ Tứ tức giận đến nói không ra lời, trừng mắt nhìn một lúc lâu, ôm cái đầu nhỏ, không thèm để ý tới Phan Ngọc nữa.
Sắc trời mau biến đổi, phòng ngoài chính là một mảnh bích thủy, lá sen xanh ngắt, hoa sen nở rộ.
Gió thổi vi vu qua, một mùi hương thản nhiên đi vào trong phòng, mùi hương thơm ngát.
Phan Ngọc tay khẽ nhúc nhích, khăn lụa ở trên bàn nhẹ bay lên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn.
Một sợi tóc trắng, giống như băng như ngọc, mặt trên là một đóa hoa sen mới nở, đường thêu tinh xảo, cho dù thật sự đứng xa, vẫn là mùi hương kỳ dị xông vào mũi.
Phan Ngọc dùng sức nín thở, thở dài:
– Quả nhiên là trời sinh kì hương. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cũng không thấy hắn có động tác gì, khăn lụa ở trên không trung đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu đỏ, thiêu đốt mùi hương trong phòng, khăn lụa cũng biến thành tro tàn.
Bụi bay phấp phới trong không trung, một trận gió thổi qua, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cuối cùng thì tịch dương màu đỏ cũng biến mất, nhường chỗ cho ban đêm trở lại.
Phan Ngọc tinh thần hưng phấn, duỗi thắt lưng một cái, hắn xoa bóp cổ, chậm rãi đi ra ngoài, đối với nữ tử ở đằng xa kia, ý vị thâm trường mỉm cười:
– Thiếu phu nhân, ngươi rốt cuộc cũng tới đây.
Chương 14: Ngã Bất Đáp Ứng (Ta Không Đáp Ứng)
Lá sen xanh biếc trong hồ trông thật giống như ngọc phỉ thúy, cánh hoa sen yêu kiều khẽ nở trong mặt hồ, trông cảnh vật thật giống như cực phẩm tiên giới.
Một bóng người đứng ở trên bông hoa sen chưa nở, mũi chân tinh xảo đặt lên trên cánh hoa, sa y trắng như tuyết ôm lấy thân mình kiều mị duyên dáng ấy.
Mái tóc dài thả trong không trung, vạt áo trắng khẽ lay động theo cơn gió lạnh, giống như tinh linh của rừng sâu chợt thức tỉnh, tao nhã, thoát tục.
– Ở trên đó lâu như vậy, có muốn xuống dưới hay không? – Phan Ngọc ân cần hỏi han, trên môi tươi cười rạng rỡ.
Sương mù màu phấn hồng dần dần bốc hơi lên từ mặt hồ, từ từ khuếch tán đến dưới chân Phan Ngọc, cứ như vậy mà hướng về phía trước.
Phấn bụi tưởng chừng như vô hại này quả nhiên là có mùi hương thơm thật lạ lùng.
– Phan công tử, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng có lộn xộn. – tiếng nói nhu hòa, tươi cười diễm lệ.
Phan Ngọc cười đáp lễ:
– Thiếu phu nhân, bộ dáng của người hiện tại đã có người nhìn thấy, chỉ sợ…
– Chỉ sợ cái gì?
– Lấy trí tuệ của phu nhân như thế nào lại không hiểu ý tứ trong lời nói của ta?
Trầm mặc một lúc lâu, Lưu thiếu phu nhân lại càng cười thêm tuyệt mĩ, ngón tay khẽ chuyển động, nguyên bản sương mù vô hình lúc nãy đã ngưng tụ khí lại, khóa trụ chặt chẽ tay chân Phan Ngọc, làm cho hắn rốt cuộc không thể động đậy.
Giống như một dám mây trắng từ phía chân trời bay xuống, Lưu thiếu phu nhân giống như tiên tử hạ phàm, đôi chân khẽ chạm nhẹ trên mặt đất.
Thướt tha tiêu sái phía Phan Ngọc tiến đến, đôi mắt đen nhánh lúc này bỗng lóe lên tia dữ tợn, biến thành hồng quang, môi đỏ mọng hé mở, buông lời lạnh nhạt:
– Ngươi là người phương nào, ta là người phương nào, lòng ngươi và ta đều biết rõ. Ta sẽ không truy cứu, ngươi không ở lại thêm ở chỗ này. Ta tha cho ngươi một con đường sống, chính là, từ nay về sau vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt ta cùng tướng công lần nữa!
Sương mù chợt tản ra, nàng phi thân bay tới một khoảng cách khá xa Phan Ngọc, định xoay người bỏ đi.
Phan Ngọc thấy chân tay đã được tự do, quay đầu nhìn bóng dáng tinh tế kia, ý cười lúc nãy đã biến mất, bên môi toát ra lãnh ý:
– Thì ra, ngươi cũng không quan tâm sống chết của Lưu công tử!
Bước chân chợt dừng lại, thân mình vẫn chưa quay lại, thanh âm yêu kiều lại vang lên:
– Chàng là tướng công của ta, ta sẽ tìm biện pháp chữa khỏi cho chàng. Ta cũng không muốn phải đại khai sát giới, ngươi vẫn là sớm đi thôi.
– Sát giới?
Phan Ngọc làm bộ như không hiểu được ẩn ý bên trong, bật cười nói:
– Trên người của ngươi căn bản không hề có sát khí, cũng không có mùi máu tươi. Đại khai sát giới sao? Uy, tiểu cô nương, làm như vậy là mau già lắm đó.
Lưu thiếu phu nhân thân thể run rẩy, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, trừng đôi mắt đen thật to, chỉ tay vào Phan Ngọc, nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Ta, ta đã giết rất nhiều người!
Phan Ngọc cười đi đến bên cạnh nàng:
– Như vậy thật hung dữ, nếu bị tướng công của ngươi nhìn thấy, chỉ sợ sẽ lập tức hưu ngươi!
Nàng nhăn mặt nhíu mày, vừa giận vừa thẹn, chân di chuyển dịch về phía sau:
– Ngươi, ngươi đừng qua đây. Nếu không, nếu không ta, ta thật sự sẽ…
– Sẽ như thế nào? Giết ta?
Phan Ngọc gương mặt vẫn bình thản như cũ
– Nếu ngươi thẳng tay giết ta, chỉ sợ mệnh của tướng công ngươi cũng sẽ không được lâu nữa đâu.
Gương mặt tuyết trắng vì cười quá nhiều mà đỏ bừng, đang muốn nói chuyện tiếp, bỗng tiếng bước chân loạn xạ theo phía sau Phan Ngọc truyền đến.
Còn chưa chờ Phan Ngọc kịp phản xạ, đầu đã bị đánh thật mạnh một cái, đánh mạnh tới mức làm cho hai mắt hắn chỉ toàn nhìn thấy kim tinh.
Cơn tức giận không biết từ đâu kéo tới, xoay người đang muốn chửi ầm lên, Hồ Tứ đã di chuyển tới phía trước người Lưu thiếu phu nhân, lông mi cong vút cơ hồ đã dựng