
làm sao cởi bỏ được cửu liên hoàn phức tạp đó chứ.
– Sáu.
Đại tiểu thư cảm thấy nàng sắp ngất tới nơi rồi, nàng thà rằng vác đao ra đánh nhau một trận, cũng không muốn chờ đợi như vậy.
Chờ đợi không phải tác phong của nàng, dù sao cũng chết, Phan Ngọc không làm, nàng làm là được rồi.
Cánh tay vừa động, nàng đang muốn lấy cửu liên hoàn, khóe miệng Phan Ngọc khẽ nhếch.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, quạt đặt trên tay đại tiểu thư, thần thái tươi cười như nước, chậm rãi mở ra. Ý cười trên mặt như hoa đào, làm người ta khó có thể nắm bắt lấy.
– Ha ha, ta thật có chút luyến tiếc.
Lời này lọt vào tai đại tiểu thư, khiến nàng gần như tuyệt vọng.
Cái gì mà kêu luyến tiếc chứ? Nếu luyến tiếc này có thể khiến nàng đối mặt với bộ mặt xem thường của Bạch Chước, thì nàng cũng cam tâm tình nguyện nha.
Trước mắt Vạn Đào Hoa biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Choang! Rầm!
Hồ Tứ không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lại, miệng mở to, khó có thể ngậm lại.
Một khắc trước, vẫn là cửu liên hoàn tinh xảo khiến Hồ Tứ vô cùng ngưỡng mộ, một món bảo bối vô giá, ngay sau đó, trên bàn không còn là cửu liên hoàn nữa, mà bị một đống mảnh vỡ thay thế.
Phan Ngọc vỗ vỗ tay, cực kì thoải mái, cười nói:
– Bạch công tử, Phan mỗ đã phá giải cửu liên hoàn đúng hẹn.
Trong mắt Bạch Chước hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát liền khôi phục bình thường:
– Bội phục, bội phục, phương pháp tháo bỏ của Phan công tử thật là, à, kì lạ.
– Kỳ lạ cũng tốt, cổ quái cũng thế, tóm lại tháo bỏ được cửu liên hoàn. Bạch công tử nhất định phải giữ lời.
Bạch Chước gật gật đầu:
– Bạch mỗ tất nhiên giữ lời, thương hội lần này ta sẽ không tham gia.
Vạn Đào Hoa âm thầm thở phào, sau lưng ướt đẫm toàn mồ hôi lạnh:
– Bất quá Bạch mỗ có một yêu cầu quá đáng, mong Phan công tử thành toàn.
– Chuyện gì, không ngại nói ra, xem tại hạ có thể giúp hay không?
Bạch Chước im lặng nhìn đại tiểu thư, cười đến vô cùng vui vẻ. Vạn Đào Hoa bỗng nhiên cảm thấy Bạch Chước cười như này chẳng có gì tốt đẹp, nội tâm thầm thấy không ổn.
– Bạch mỗ ngưỡng mộ đại tiểu thư đã lâu, muốn bái kiến trang chủ, không biết Phan công tử có thể dẫn đến hay không?
Không chờ Phan Ngọc nói chuyện, đại tiểu thư không thể kiềm chế được, nghẹn nửa ngày bực tức rốt cuộc cũng phun trào, một phen nhéo vạt áo trước ngực Bạch Chước, kêu lên:
– Họ Bạch , ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!
Vạn Đào Hoa mặt đỏ bừng, thật sự đây là lần thứ hai Bạch Chước được nhìn khuôn mặt nàng gần đến vậy, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, hai tròng mắt to tròn trong sáng.
Mặc kệ là nhìn nàng theo góc độ nào đều làm cho hắn không nhịn được gấp gáp.
Nhớ tới lần trước gặp nàng, nhịn không được nở một nụ cười xấu xa.
Nhìn thấy Bạch Chước tươi cười đầy hàm súc, cùng với ý tứ thâm uẩn trong mắt hắn, Vạn Đào Hoa đáy lòng khẽ run rẩy, chân thiếu chút nữa nhũn ra.
Nhớ tới hoàn cảnh lần trước gặp, nàng hận không thể giết hắn ngay lập tức.
Thời gian đó nàng đã không muốn nhớ tới, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt Bạch Chước, đoạn kí ức kia lập tức xuất hiện, từng chi tiết, từng động tác, từng ánh mắt, tất cả đều hiện lên rõ mồn một.
Bất quá, chuyện đó khác, chuyện này khác, đại tiểu thư sẽ không để mình mất hết mặt mũi.
Nếu thua, cũng phải thua ở chỗ không người, vì nghĩ vậy, nên nàng cũng không dám hàm hồ.
Một phen ngăn chặn quyền đánh tới, Bạch Chước cười đến méo cả miệng:
– Hoa Hoa, dùng cùng một chiêu với ta không có tác dụng đâu, đổi chiêu khác đi.
Vạn Đào Hoa hận đến nghiến răng, lại không thể làm gì hắn.
Muốn vung tay tát một cái vào khuôn mặt tuấn tú khuynh tuyệt nhân gian của hắn, là một đại nam nhân, mà bộ dáng lại còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Cùng hắn ở chung một chỗ, nàng luôn có cảm giác muốn đập vỡ đầu hắn.
Đối mặt với Vạn Đào Hoa nổi giận lôi đình cùng Bạch Chước chẳng thèm để ý, Phan Ngọc cảm thấy vô cùng đau đầu.
Dù sao Bạch Chước chịu thua hắn, coi như là cho hắn chút mặt mũi.
Phải biết rằng “Đào Hoa công tử” ở yêu giới nổi danh cũng không kém gì “Ngọc diện Tu la”, cho dù Phan Ngọc có cuồng ngạo, cũng không nên khơi mào tranh chấp.
Huống hồ, Phan Ngọc đã từng nghe qua phẩm hạnh của hắn.
Bạch Chước tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng coi là tốt tính, mặc dù hành tẩu ở nhân gian, nhưng chưa từng truyền ra tin tức hắn giết người vô tội.
Phan Ngọc cảm thấy chuyện này hắn không nên xen vào, loại sự tình này càng trở loạn thì càng hay. Hắn muốn nhân lúc hai người còn tranh chấp mà bỏ trốn.
Hồ Tứ cũng nhìn không ra phương diện này, nàng chỉ cảm thấy Bạch Chước tựa hồ không nên đối với Vạn Đào Hoa như vậy:
– Bạch ca ca, có chuyện gì từ từ nói, đại tiểu thư là một nữ nhi đó.
Ý tứ nhắc hắn buông tay Vạn Đào Hoa ra.
Bạch Chước lưu luyến buông tay, Vạn Đào Hoa được tự do lập tức dắt Hồ Tứ ra xa.
Hồ Tứ mở miệng giải vây khiến trong đầu Vạn Đào Hoa chợt lóe linh quang, một ý niệm lập tức xuất hiện:
– Nói cho ngươi biết, ta đã có người thích rồi, cho nên, ngươi hãy chết tâm đi.
Bạch Chước cùng Phan Ngọc kinh hãi, hai người nhìn n