Disneyland 1972 Love the old s
Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 9.5.00/10/421 lượt.

ì cả.

Dịch Nhân Tiết cũng buông một tiếng thở dài:

– Nếu diễn viên vụng về một chút thôi thì tai nạn đáng tiếc có thể xảy ra. Diễn viên nào đó vậy?

Hoà thượng trụ trì đáp:

– Diễn viên Mặc Đức. Nhận xét của quan lớn rất chí lý. Hắn đã tỏ ra bất cẩn. Nhưng lúc này hắn bắt đầu thận trọng hơn rồi đó.

Người chiến sĩ vừa múa kiếm vừa vũ xa xa dần người đàn bà. Khuôn mặt trét đầy phấn mang một màu sắc ảm đạm dưới ánh sáng chập chờn của những ngọn nến.

Tào Can trở lại với viên trưởng đoàn gánh hát.

– Bẩm quan lớn. Xin giới thiệu đây là ông Quan Lai.

Dịch Nhân Tiết vờ hỏi:

– Vì sao nhà ngươi không giới thiệu cho khán giả biết diễn viên Mặc Đức xuất hiện trên sân khấu?

Quan Lai cười gượng:

– Bẩm quan lớn, cũng có lúc chúng tôi thiếu sót. Diễn viên Mặc Đức có tài múa kiếm, từng được sự hâm mộ của khán giả. Lúc này hắn đóng vai người chiến sĩ trừng trị một linh hồn tội lỗi.

Dịch Nhân Tiết gật đầu:

– Bản chức có cảm tưởng đó như là một sự hành hạ thật sự.

Nàng Ngẫu Dương chống đỡ một cách vất vả những lưỡi kiếm của đối phương. Mồ hôi chảy dài lên trên lớp phấn. Ngực nàng phồng lên xẹp xuống với một nhịp điệu vội vã. Cánh tay trái của nàng có vẻ tù túng. Dịch Nhân Tiết không nhìn thấy rõ vì ống tay áo quá dài và quá rộng.

Dịch Nhân Tiết nói lớn, giọng bực tức:

– Vì sao ta lại chỉ thấy những người đàn bà cụt tay khắp nơi như vậy?

Vừa lúc đó lưỡi kiếm của Mặc Đức liếm đúng vào ống tay áo phía trái của Ngẫu Dương lấy mất một viếng vải.

Bên dưới, bà Bảo Mẫu thét lên một tiếng la kinh khủng.

Dịch Nhân Tiết chực đứng dậy định ra lệnh cho diễn viên chấm dứt trò biểu diễn toát mồ hôi lạnh đó, nhưng vừa lúc ấy một con gấu khổng lồ, bộ lông màu nâu xuất hiện trên sân khấu. Con vật quay cái đầu to lớn về phía người chiến sĩ. Người này vừa múa gươm vừa lùi dần vào trong.

Dịch Nhân Tiết ngồi xuống lại.

Con gấu rống lên vài tiếng giận dữ rồi chậm rãi bước về phía vũ nữ. Nàng đưa ống tay áo bên mặt lên che mặt với những dấu hiệu tỏ ra sợ hãi. Con vật vẫn tiến bước. Nhạc ngưng hẳn. Một sự im ắng đầy chết chóc đổ xuống trong căn phòng.

Dịch Nhân Tiết la lớn:

– Con vật sẽ giết chết nàng!

Nhưng Quan Lai đứng cạnh với giọng tự tin:

– Xin quan lớn cứ yên tâm. Con vật này do nàng Ngẫu Dương nuôi. Hơn thế nữa, con vật còn bị cột vào một sợi dây sắt ở phía bên kia cây cột.

Dịch Nhân Tiết không trả lời. Dường như những gì diễn ra trên sân khấu không còn làm cho vị phán quan thích thú nữa. Bà Bảo Mẫu cũng không để ý đến vở tuồng, tuy nhiên nét mặt bà vẫn còn xanh mét vì quá xúc động.

Người chiến sĩ đi một đường gươm tuyệt đẹp rồi biến mất.

Con gấu vờn vòng quanh Ngẫu Dương. Nàng lại tiếp tục vũ. Nàng xoay mình nhẹ nhàng trên hai đầu ngón tay cái.

Dịch Nhân Tiết hỏi:

– Mặc Đức biến đâu mất rồi?

Quan Lai vui vẻ:

– Bẩm quan lớn hắn ta hiện ở trong buồng dành cho các nghệ sĩ. Hắn cần cởi bỏ bộ đồ tuồng.

– Một giờ trước đây hắn ta ở đâu?

– Hắn có mặt trên sân khấu từ lúc tuồng bắt đầu diễn đến giờ. Hắn đóng vai thần chết, mang mặt nạ bằng gỗ. Nhờ có sức khoẻ hơn người lại có tài múa kiếm và chỉ có hắn mới đảm nhận nổi vai đó.

Dịch Nhân Tiết không nghe thêm những tiếng nói sau cùng của Quan Lai. Đôi mắt ông vẫn nhìn lên con vật trong lúc nầy đã đứng thẳng mình lên bằng hai chân sau và đang chực vồ lấy vũ nữ. Ngẫu Dương vẫn tiếp tục vũ trong khi con vật mở to miệng để lộ hàm răng nhọn màu vàng lợt. Bỗng nàng ngã xuống. Dịch Nhân Tiết định la lên một tiếng, nhưng liền đó Ngẫu Dương đã kịp đứng dậy. Nàng đưa bàn tay mềm mại nhẹ vuốt đầu con vật và đột nhiên nàng ôm choàng lấy cổ nó, đoạn người và vật dìu nhau vào bên trong giữa những tràng pháo tay nổi lên như sấm dậy.

Dịch Nhân Tiết rút khăn lau mồ hôi trên trán. Trải qua những phút đầu óc bị căng thẳng quá độ, tự nhiên vị phán quan quên mình đang bị cảm. Nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy nhức nhói ở hai bên thái dương.

Dịch Nhân Tiết đứng dậy định cáo từ thì hoà thượng trụ trì đã vội để tay lên vai và nói:

– Xin quan lớn ráng đợi nghe thi sĩ Tùng Lập ngâm thơ đã.

Một người đàn ông, dáng còn trẻ, cằm không râu, nét mặt khá thông minh, bước ra sân khấu.

Sau khi cúi đầu chào khán thính giả, thi sĩ cất tiếng:

Hỡi các người hãy nghe ta

Từ các tu sĩ đến các chú tiểu

Các người đã xem vở tuồng

Linh hồn tội lỗi

Các người nên ăn năn hối hận

Thì đấng thiêng liêng

Sẽ chỉ dẫn đường ngay lối thẳng

Để các người tiến bước

Tuy nhiên những kẻ gian trá

Bên đứng thần linh

Để thu hết lợi cho mình

Những người đàn bà đẹp

Nhưng lòng dạ xấu xa

Mỗi người sẽ gặp số phận mình

Và ánh dương sẽ làm tan dần

Những đám mây buổi sáng…

Đọc đến đây thi sĩ Tùng Lập lại cúi đầu chào khán thính giả giữa lúc ban nhạc chấm dứt câu thơ cuối cùng.

Dịch Nhân Tiết nhìn qua hoà thượng trụ trì với cặp mắt dò hỏi.

Đoạn sau bài thơ được đọc lên trong ngôi tu viện với cái tên “Tu Viện Chiêu Vân” kể ra không hợp chút nào, nghe ra còn chối tai nữa là khác. Hoà thượng trụ trì tỏ ra khó chịu vô cùng nên truyền lệnh cho Quan Lai:

– Cho gọi ngay thanh niên đó đến đây cho ta.

Quay sang Dịch Nhân Tiết