Teya Salat
Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324591

Bình chọn: 9.00/10/459 lượt.

án quan, với giọng âu yếm:

– Đừng sợ hãi gì cả. Ta chỉ muốn ngỏ lời khen ngợi nàng đây. Nàng vũ thật xuất sắc…

Ngẫu Dương giọng nhỏ nhẹ:

– Quan lớn quá khen. Xin lỗi quan lớn, con không thể đứng lâu ở đây được.

Đưa mắt lo lắng nhìn vào hành lang chạy dài, Ngẫu Dương toan bước đi.

Dịch Nhân Tiết ra lệnh:

– Nàng phải đứng lại. Ta là phán quan Dịch Nhân Tiết đây! Ta cần ngỏ vài lời với nàng. Vì sao nàng lại tỏ ý lo ngại? Có phải vì diễn viên Mặc Đức?

Ngẫu Dương lắc đầu:

– Con gấu của con đang đợi con về. Bây giờ đã đến giờ nó đòi ăn rồi.

Nhìn thấy Ngẫu Dương nép cánh tay trái sát hông. Dịch Nhân Tiết hỏi dồn:

– Cánh tay nàng sao vậy? Có phải lưỡi kiếm của Mặc Đức làm cho nàng bị thương?

– Dạ không phải! Chính con gấu đã cào phải, làm cho bị thương, nhưng đã khá lâu rồi. Lúc này là lúc con phải đi ngay.

Một giọng ngạo nghễ nổi lên:

– Tôi ngại rằng những vần thơ tôi đọc lên làm cho quan lớn không được vừa ý.

Dịch Nhân Tiết quay lại và bắt gặp thi sĩ Tùng Lập đang gập mình cúi chào ông.

– À! Té ra nhà ngươi! Nếu ta là hoà thượng trụ trì ta đã tống cổ nhà ngươi ra khỏi phòng hội từ lúc nãy rồi!

Dịch Nhân Tiết quay lại Ngẫu Dương thì thiếu nữ này đã biến mất.

Thi sĩ Tùng Lập đáp lời:

– Hoà thượng trụ trì chẳng bao giờ dám dùng đến biện pháp đó. Chính thân phụ của tôi, tiến sĩ Tùng Thiện đã góp công của rất nhiều vào ngôi tu viện này… Đến nay gia đình tôi vẫn còn tiếp tục đổ vào đó những món tiền khá lớn.

Dịch Nhân Tiết ngắm Tùng Lập từ đầu đến chân:

– Thế ra nhà ngươi là con của nguyên Tổng đốc Tùng Thiện. Ông ấy là một nhà trí thức nổi tiếng. Ta từng đọc nhiều tác phẩm của ngài. Nhưng chắc chắn là nguyên Tổng Đốc Tùng Thiện không thể nào ca tụng được những vần thơ của nhà ngươi.

Tùng Lập mỉm cười:

– Chính tôi muốn chọc tức hoà thượng trụ trì. Ông ta cố làm ra người quá quan trọng. Thân phụ của tôi không hề cảm phục ông ta.

– Nhưng đó không phải là lý do để nhà ngươi đọc lên một bài thơ dở tệ như vậy! Mà sự đùa dỡn đó có ý nghĩa gì khác nữa không?

– Bẩm quan lớn, vậy quan lớn không rõ những chuyện đã xảy ra cách đây hai năm. Vâng, cách đây hai năm, hoà thượng trụ trì nơi đây là hoà thượng Ngọc Kính đã viên tịch. Người ta đã ướp xác ngài. Xác đó hiện được đặt ở dưới chân điện chánh, trên điện có dựng bàn thờ nhân vật sáng lập. Hoà thượng Ngọc Kính là vị tu hành tâm đức được hết cả tín đồ khâm phục.

Dịch Nhân Tiết không có thì giờ nghe thi sĩ Tùng Lập kể lại dài giòng tiểu sử các vị hoà thượng quá cố nên cắt ngang câu nói của Tùng Lập:

– Ta không có thì giờ tiếp chuyện nhà ngươi lâu ở đây được vì ta cần gặp các diễn viên gánh hát Quan Lai.

Lúc này, Tùng Lập tỏ ra kính cẩn hơn:

– Chính tôi cũng muốn đến nơi đó. Bẩm quan lớn, xin cho phép để tôi dẫn đường.

Cả ba người bước vào một đường hành lang dài hun hút, hai bên có hai hàng dãy cửa.

Dịch Nhân Tiết:

– Nàng Ngẫu Dương cũng có căn phòng riêng tại đây?

– Bẩm quan lớn, có! Nhưng nằm xa hơn một chút. Nhưng tốt hơn là quan lớn không nên mạo hiểm đến đó khi không có mặt của Ngẫu Dương. Con gấu đó quả thật nguy hiểm.

Dịch Nhân Tiết quả quyết:

– Không. Giờ này có mặt nàng ở trong căn phòng đó. Lúc nãy, nhà ngươi không nhìn thấy nàng sao?

Tùng Lập trả lời:

– Bẩm quan lớn. Làm thế nào mà tôi có thể thấy được nàng ở hành lang này trong khi nàng còn ở phòng hội?

Dịch Nhân Tiết hết sức sửng sốt. Vị phán quan liếc nhìn Tào Can. Ông này cũng tỏ ra lưỡng lự. Không để ý đến nét mặt đầy vẻ nghi kỵ của Dịch Nhân Tiết và Tào Can, thi sĩ Tùng Lập gõ cửa căn phòng ở cuối hành lang, đoạn ba người bước vào.

Căn phòng hết sức bề bộn.

Quan Lai cùng hai người đàn bà đang ngồi chung quanh một chiếc bàn tròn, thấy Dịch Nhân Tiết vội vàng đứng dậy.

Quan Lai liền giới thiệu:

– Đây là cô Đinh.

Cô Đinh là nữ diễn viên đẹp nhất trong gánh hát. Lúc nãy, trong vở tuồng, cô đã đóng vai nàng tiên Hoàng Môn. Nàng có tài tung và hứng, nổi tiếng về vũ diễn võ.

Quay sang nữ diễn viên thứ hai nhiều tuổi hơn, nhan sắc kém thua, Quan Lai nói tiếp:

– Đây là vợ tôi.

Dịch Nhân Tiết ngỏ vài lời khen ngợi diễn xuất của các diễn viên.

Quan Lai tỏ ra hài lòng vì một nhân vật quan trọng như Dịch Nhân Tiết đã đến ghé thăm gánh hát của ông. Quan Lai chưa kịp mời Dịch Nhân Tiết ngồi thì vị phán quan đã tự kéo ghế ngồi xuống. Thi sĩ Tùng Lập đứng trước một bình rượu. Tào Can đứng sau lưng Dịch Nhân Tiết.

– Nàng Ngẫu Dương và diễn viên Mặc Đức đi đâu? Tôi cũng ngỏ lời khen cả hai. Mặc Đức múa kiếm có nghệ thuật và trong màn đấu với gấu, nàng Ngẫu Dương có lúc đã làm cho tôi phải dựng tóc gáy.

Nhưng những lời khen ngợi đó cũng không làm cho Quan Lai thư thái trong lòng nên khi Quan Lai rót rượu cho Dịch Nhân Tiết, không hiểu sao chàng lại rót một nửa ra ngoài bàn.

Quan Lai ngồi phịch xuống ghế vừa đưa tay chỉ những mảnh giấy vụn thấm đỏ nằm rải rác trên mặt bàn trang điểm.

– Mặc Đức vừa tháo gỡ mặt nạ xong. Có lẽ hắn ta đi lên phòng chứa vật dụng. Còn nàng Ngẫu Dương dường như đang lo săn sóc con gấu của nàng, chắc chắn nàng sẽ trở lại đây trong chốc lát.

Dịch Nhân Tiết đứn