XtGem Forum catalog
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tác giả: Diệp Sáp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 8.5.00/10/307 lượt.

ại ngồi trên ghế sa lon, đợi tầm mười phút sau thì thầy thuốc Trương và Vương Oánh Oánh cũng đều tới.

Vương Oánh Oánh giúp đỡ Phong Uyển Nhu cởi hài, thầy thuốc Trương vừa nhìn thấy mắt cá chân nàng đã sưng to như quả trứng gà, ông liền hít sâu một cái.

“Uyển Nhu, là do con tự xoa sao?”

Phong Uyển Nhu lắc đầu.

“Không có!”

“Vậy tại sao lại sưng to như vậy?”

“Ân, có người nói xoa bóp xong sẽ thấy tốt hơn”

Phong Uyển Nhu nhìn Trương thầy thuốc, biểu tình cắn cắn môi, Dương Tiểu Thảo!

Trương thầy thuốc nhìn mắc cá chân của Phong Uyển Nhu lắc đầu “Vậy mà cô cũng chịu đựng được sao?”

“Như thế nào?”

Vương Oánh Oánh ở một bên sốt ruột “Thầy thuốc Trương, ngày mai Phong tổng phải đi Bắc Kinh… ông xem…”

“Không được, nếu lúc đầu không xoa chân thì hai ba ngày có thể tốt hơn rồi, nhưng nhìn vết sưng hiện tại thì ít nhất cũng phải một tuần!”

“…”

Phong Uyển Nhu ngồi trên ghế sa lon một câu cũng không nói nên lời, trong đầu đều đều tràn ngập sắc mặt của Tiểu Thảo.

‘Phong tổng, kiên nhẫn một chút a, xoa bóp xong sẽ thấy tốt hơn’

“Eo, Phong tổng, mấy con cá này như thế nào đều chết hết?”

Vương Oánh Oánh kinh ngạc nhìn vào hồ cá, nàng nếu nhớ không lầm, đây chính là cá mà Phong tổng thích nhất: Cá La Hán!

Phong Uyển Nhu sắc mặt lập tức trắng bệt, con cá kia nàng đã nuôi năm năm, rất có linh tính, mỗi lần nàng cho nó ăn, nó cũng vô cùng thân thiết mà tiến gần, lúc thì cuộn tròn, bơi lên bơi xuống làm trò với nàng. Có một lần Lương Nhiên cũng muốn thân cận với nó, rốt cuộc là nó không chút lưu tình cắn hắn một hơi. Khi cha mẹ không ở bên cạnh nàng, thì mấy năm nay cũng liền có con cá này bầu bạn cùng nàng.

Nhìn thấy bụng cá hướn lên trời, Vương Oánh Oánh nhìn kỹ xem, liền ú ớ, một câu cũng không nói nên lời, cái này… đừng nói là… Tiểu Thảo.

Phong Uyển Nhu ngồi ở trên ghế salon, xanh mặt chỉ tay vào hồ cá hỏi:

“Có phải là ăn no đến nổi sình bụng mà chết không?”

CHƯƠNG 12 BỘC PHÁT

Giận hờn nếu tích góp từng tí một thì sẽ có một ngày nhất định bùng nổ, lúc đó lực sát thương sẽ vô cùng khủng khiếp.

Tiểu Thảo sau khi làm điểm tâm sáng ở nhà Phong Uyển Nhu vội vội vàng vàng về nhà, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ ăn một ít điểm tâm đơn giản rồi đi thẳng ra tàu điện ngầm, trên đường đi liền mua một gói khoai tây ti, nhưng vừa đến công ty chưa kịp ăn đã bị kêu vào văn phòng.

“Dương Tiểu Thảo!”

Tiểu Thảo kinh ngạc khó hiểu nhìn Phong Uyển Nhu. Rốt cuộc là làm sao đây? Buổi sáng không phải vẫn rất tốt sao? Phong Uyển Nhu cắn chặt răng thở sâu, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, nhưng vừa nghĩ tới con cá yêu quý của mình bị chết thảm thì trong lòng lại tràn đầy lửa giận, muốn áp chế cũng áp chế không nổi, hai mắt nàng trợn to, lộ ra cả các sợi máu li ti vô cùng đáng sợ nhìn Tiểu Thảo.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Ngươi đối với ta có thù hận sao? Người đối với ta rốt cuộc có bao nhiêu ác ý đây?”

Ngày thường, cho dù có tức giận, Phong Uyển Nhu cũng tuyệt đối không có như thế mà gào thét, Tiểu Thảo kích động nhìn lên nàng, muốn biết tại sao Phong tổng lại kích động như vậy, nhưng nàng lại không dám hỏi, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch

“Tôi..”

“Tôi..”

” Tôi hỏi cô, con cá kia có phải do cô cho nó ăn?”

“Cá? À… là con cá ở trong nhà chị sao? Là tôi, tôi nghĩ chị phát sốt”

“Ngươi.. ngươi cái gì cũng nói là nghĩ, rốt cuộc là làm cái gì tốt? Bình thường đi làm, làm việc cũng vô cùng bất cẩn, đi họp thì ngủ gật, đi làm trộm đồ ăn, uống rượu cũng không biết, láy xe cũng không biết, ngươi biết cái gì đây? Con cá ấy, có phải hay không do ngươi cố ý?! Ngươi rốt cuộc biết làm cái gì? Nếu không làm được thì rời khỏi đây đi!”

Tiểu Thảo không nói chuyện, gắt gáp níu lấy góc áo nhìn Phong Uyển Nhu, nước mắt ở trong vành mắt bắt đầu vây quanh.

Phong Uyển Nhu thở phì phò, ngực nhanh chóng phập phòng từng nhịp sau đó liền nghiêng đầu không nhìn lấy Tiểu Thảo.

“Thực xin lỗi…”

Tiểu Thảo cúi đầu gắt gao cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ với lòng ‘Không được khóc, Tiểu Thảo, cô không thể khóc!”

“Kỳ thực tập này kéo dài nữa năm, cô đi ra ngoài!”

Phong Uyển Nhu buồn bực phất tay, Tiểu Thảo hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn nàng một cái “Thực sự xin lỗi!”

Câu xin lỗi yếu ớt nhất lại đâm vào trong tâm Phong Uyển Nhu, nàng vốn tưởng Tiểu Thảo sẽ giống những người khác, nếu có vấn đề gì xảy ra sẽ cố gắng trình bày để giải thích rõ ràng, nhưng Tiểu Thảo lại ngay cả một câu cũng không nói, nhưng lúc này trong lòng nàng tràn đầy lửa giận đang phát tiết ra, vì vậy bản thân nàng cũng không cảm nhận được suy nghĩ của Tiểu Thảo lúc này.

Tiểu Thảo cúi đầu từ bên trong phòng Tổng tài đi ra, mọi người xung quanh tất cả đều ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo thương hại, từ đó đến giờ Phong Uyển Nhu chưa bao giờ quát lớn đến như vậy, dù có là thực tập sinh làm được nửa năm cũng chưa bao giờ có, đây không phải là vấn đề tiền lương, mà liên quan đến thể hiện. Tiểu Thảo nắm chặt tay, cúi đầu thật thấp không dám nhìn ánh mắt của mọi người, bước đi thật nhanh ra ngoài.

“Tiểu Thảo…”

Vương Oánh Oánh nhìn thấy Tiểu T