
cách Tiểu Thảo vài bước chân. Tiểu Thảo thấy Phong tổng, liền chống đỡ đứng lên, Tiểu Thảo nhút nhát nhìn nàng một cái, hai mắt vẫn còn hồng hồng, cúi đầu theo bên người nàng chạy đi.
Sát bên người mà chạy qua trong nháy mắt, Phong Uyển Nhu muốn đưa tay nắm lấy Tiểu Thảo, nhưng tay vừa nâng lên chung quy chỉ là dừng ở giữa không trung, tuyết cứ vậy mà bay tán loạn, Phong Uyển Nhu chán nản cũng một phần tự trách nảy lên trong lòng.
Đứng tại chỗ một hồi, Phong Uyển Nhu đi đến nơi Tiểu Thảo vừa ngồi, cúi đầu nhìn nhìn năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trước mặt, nàng liền thở dài.
‘Cá Cá, thực xin lỗi’
CHƯƠNG 13 TIỂU Ô QUY
Tiểu Thảo khóc một hơi xong cảm thấy thật không tốt, hai mắt hồng hồng không nói đi, bên cạnh giấy hít mũi cũng dần dần tăng lên. Trong đầu nàng lúc này, một hồi là Phong tổng, một hồi là con cá kia chết thảm, cả đầu nàng dường như muốn sắp rối tung lên rồi.
“Oánh Oánh tỷ, em ra ngoài một chút!”
“Đã sớm nói cho em về nhà sớm rồi, cả cái mũi đều lau đỏ lên”
Tiểu Thảo nhìn nàng, ngây ngốc cười cười, Vương Oánh Oánh nhìn thấy Tiểu Thảo cười có chút sững sờ, liền bán tính bán nghi hỏi “Tiểu Thảo, em có giận Phong tổng không?”
Tiểu Thảo đang đội trên đầu một cái mũ len nhỏ, nghe thấy Vương Oánh Oánh nói như vậy liền lắc lắc đầu, mũi bị nghẹt nên giọng nàng rất nặng nề “Không có, em cảm thấy rất có lỗi với Phong tổng, càng xin lỗi con cá kia… Oánh Oánh tỷ, em như thế nào cũng không nhớ nổi tại sao con cá đó lại chết nữa. Chị có biết tại sao không?”
Tiểu Thảo một bên mặc áo khoác ngoài một bên hỏi, Vương Oánh Oánh mở to hai mắt nhìn nàng.
“Em! Tiểu Thảo, em đừng nói với chị là trời lạnh như thế này lại đi mua cá cho Phong tổng đấy chứ?”
“Uhm”
Tiểu Thảo gật đầu phản ứng, thật thông minh, chẳng thể trách Phong tổng nói nàng ngu ngốc, đúng là chỉ có Oánh Oánh tỷ như vậy lại rất thông minh mới phân phối cho nàng làm thư ký.
“Em đừng đi a, trời lạnh như thế này em chạy ra bên ngoài sẽ bị cảm cúm mất, hơn nữa, con cá la hán của Phong tổng kia là do Lương tổng đi công tác từ Hải Nam mang về, ở đây không có đâu!”
Vương Oánh Oánh nói lời này là muốn an ủi Tiểu Thảo, nhưng Tiểu Thảo là người nếu nghe người ta nói gì sẽ tin cái đó, với lại nàng là người cố chấp, nếu nàng muốn đi mua cá, thì trừ bỏ Phong tổng ra, dù có là Thiên hoàng lão tử cũng đều ngăn không được nàng.
Rút lấy khăn tay nhét vào túi quần, Tiểu Thảo chuẩn bị xuất phát.
Đúng vậy, Phong tổng, tuy rằng cá tôi mua so với của người yêu tặng có phần không giống nhau, nhưng tôi nhất định sẽ mua một con cá khỏe mạnh về đền cho chị.
Vốn là khi xuất phát thì tràn đầy niềm tin, như khi vừa đến chợ hải sản thì Tiểu Thảo liền muốn choáng váng.
Quá rộng lớn!
“Bác gái, ở đây có bán Cá la hán không?”
“Có a, cô muốn chưng hay là kho tàu đây?”
“Tôi muốn nuôi!”
“…Cá kiểng sao? Ở đây không có!”
Tiểu Thảo buồn bực, đầu càng ngày càng nặng nề, cố gắng dùng sức kéo mũ, tiếp tục bước đi phía trước.
“Bác gái, ở đây có bán cá kiểng La Hán không?”
“Ở đây tôi chỉ có cá vàng…”
“Ách”
“Cá vàng cũng tốt lắm a, cô đến xem xem”
“Không được, quá nhỏ”
“Ngươi ăn hay sao? Còn ngại nhỏ!”
“…”
Tiểu Thảo có chút kìm nén, đi rất nhiều tiệm rồi mà vẫn không có kết quả, trời thực sự quá lạnh, không nói được một câu, chỉ thở thôi là đã phả ra làn khói trắng, cả đầu lưỡi cũng đều cảm thấy được lạnh vô cùng.
“Chị ơi, ở đây có bán cá kiểng La Hán không? Tôi không cần cá vàng”
Đang muốn dọn quán, cô gái nghe Tiểu Thảo nói thế liền nở nụ cười, nhìn nàng chằm chằm một hồi, nói “Có, cô muốn mua loại nào, cá Lá Hán thì có rất nhiều giống, cấp bậc giá cũng hơn kém nhau rất nhiều”
“Tôi muốn mua loại nào mà ăn no không dễ chết”
Cô gái vẽ mặt hắc tuyến “Cá nào mà ăn no lại không chết?”
Tiểu Thảo không còn hy vọng, cúi đầu, mím môi nói không ra. Nàng không hề nghĩ tới việc mua một con cá lại khó khăn đến như vậy.
“Cô muốn mua loại ăn no mà không chết?”
Cô gái nhìn Tiểu Thảo bộ dạng đáng thương nên có chút không đành lòng, Tiểu Thảo vừa nghe nàng nói thì ngay lập tức nhìn lại phía nàng gật gật đầu.
“Cô hướng về bên trong, đi thẳng, sau đó đi đến ngõ nhỏ phía cuối rồi quẹo trái, có một gian hàng, đến đó mà mua, đa số đều rất khỏe mạnh, không dễ chết đâu. Nhưng ở đó có hơi xa, đoán chừng cô phải đi mất nữa tiếng”
“Cảm ơn!”
Tiểu Thảo cả ngày hôm nay cho tới bây giờ đây là câu nói khiến nàng cảm thấy hứng thú mà nghe nhất. Vừa nghĩ có thể mua được cá thì có mất nữa tiếng cũng chẳng sao. Trong đầu Tiểu Thảo luôn nhớ rõ từng lời chỉ dẫn của cô gái kia.
Tiểu Thảo bên này sốt ruột mua cá, Phong Uyển Nhu ở bên đây lại đi tìm nàng muốn điên lên.
Mua cá! Giờ này còn mua cá! Cô đang phát sốt mà còn đi ra ngoài mua cá, cô có phải điên rồi hay không? Dương Tiểu Thảo, cô rốt cuộc muốn như thế nào đây?
Phong Uyển Nhu vừa chạy xe vừa vung một tay đánh mạnh vào tay lái, nàng nôn nóng nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ, giờ này cũng đã 5:00 giờ, Tiểu Thảo muốn cá, chắc cũng mua được cả một thùng.
Nhắc tới chợ hải sản lớn như vậy, muốn kiếm cũng khó vô cùng, Phong Uyển Nhu lái x