
hảo, muốn nói gì đó lại thôi, trong lòng cũng không chịu nổi. Tiểu Thảo chịu đựng nước mắt, nhìn nàng một cái, lắc đầu “Oánh Oánh tỷ, em không sao, đều là lỗi của em”
“Em… Em phát bệnh sao?”
Vương Oánh Oánh nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Thảo không có chút máu, mặt trắng bệch xanh xao, Tiểu Thảo vừa nói, nước mắt kiểm soát không được liền lăn dài xuống, Tiểu Thảo liền cầm lấy điện thoại trên bàn sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Người mà trong lòng đang có thương tâm thì luôn nhớ tới người thân cận nhất của mình, huống hồ đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Tiểu Thảo bị người ta răn dạy và quở mắng như vậy, trên tay di động của Tiểu Thảo chợt run lên, nghe được giọng nói quen thuộc của Cỏ mẹ từ trong điện thoại truyền đến thì Tiểu Thảo nước mắt nhịn không được liền chảy thành hai hàng xuống.
“TIểu Thảo a, đến công ty thấy sao rồi? Có lấy thuốc uống chưa?”
Bình thường nghe giọng thì không sao, nhưng trong lúc đang bị uất ức thâm tâm như thế này thì Tiểu Thảo không thể kiềm chế nổi, nàng che miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất nói không ra lời.
“Làm sao vậy?”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Cỏ mẹ lập tức liền cao giọng ” Sao vậy? Có phải bị đâu đầu không?! Tiểu Thảo, nói chuyện với mẹ, đừng dọa mẹ…”
“Mẹ…”
Chỉ là một thanh âm, nước mắt liền như quân lính tan rã, Tiểu Thảo thanh âm run rẩy nói đứt quảng ” mẹ… con… con có phải… vụng về lắm không…”
“Làm sao vậy? Ai nói con ngu ngốc?! Tiểu Thảo, con khóc cái gì? Nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Con cho cá của Tổng tài ăn, vì ăn nhiều quá nên chết… Mẹ, con cái gì cũng đều làm không tốt…”
“Bởi vì một con cá mà nàng liền chửi mắng ngươi?”
“Không phải! Vì con vô dụng, mẹ, con có thể làm được cái gì chứ?”
Tiểu Thảo khóc, trên mặt như bị trét đầy nước, đùi thì không còn chút khí lực, lại còn đặt mông ngồi ở trên nền ximăng lạnh lẻo.
“Ai cũng như vậy hết, mới đi làm đều không thể làm tốt! Con từ từ có thể học a. Mà cái người Phong tổng kia sao lại cư xử như thế, chẳng phải tối qua con đã chăm sóc nàng cả đêm sao, buổi sáng hôm nay ngay cả cơm cũng chưa ăn mà lại đi làm, phát sốt cũng không để ý, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Cỏ mẹ cực kỳ đau lòng, nhớ tới buổi sáng Tiểu Thảo về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Lúc này Có mẹ lại tiếp tục nghe giọng nói của con gái run run, nước mắt rất nhanh đều nhanh chảy xuống.
“Tiểu Thảo, con xin nghỉ việc đi, mẹ đi tìm bác Trương nhờ hắn giúp đỡ!”
“Không cần!”
Tiểu Thảo lau nước mắt, dùng sức lắc đầu, nàng tuy rằng ngu ngốc nhưng cũng không phải là không có chí hướng, ít nhất thì một chút danh dự nàng cũng muốn có, nàng có thể từ chức, nhưng không thể bị sa thải.
“Mẹ, con chỉ là khó chịu, muốn cùng mẹ nói chuyện một chút, Phong tổng nói không sai, con chính là vô dụng, cái gì đều cũng không làm được, từ đây về sau con sẽ không như vậy nữa…”
Nhắc tới Phong Uyển Nhu, trong lời nói Tiểu Thảo lại có chút run run, nước mắt lại dâng lên, Cỏ mẹ biết rõ tính cách Tiểu Thảo nên cũng không nói gì, chỉ biết thở dài.
Bên này Tiểu Thảo khóc thảm thiết, bên kia công ty cũng bắt đầu bàn luận dữ dội.
“Vương tỷ, rốt cuộc sao lại thế này, tôi còn chưa bao giờ thấy qua Phong tổng quát lớn như vậy”
Sau khi Tiểu Thảo rời khỏi phòng Phong Uyển Nhu, thì mọi người liền tụ tập lại.
“Phong tổng có nuôi một con cá la hán đã năm năm, do ăn nhiều quá nên sình bụng chết!”
“A…cố ý?”
“Không phải, chắc nàng chỉ tùy tay mà nắm một đống thức ăn cá vào”
Vương Oánh Oánh cúi đầu thở dài, kỳ thật việc này nàng cũng có trách nhiệm, ngày hôm qua đáng lẽ ra nàng nên đưa Phong tổng về.
“Nga, đứa nhóc này cũng thật đáng thương, mới ra trường đi làm chắc cũng chưa bao giờ chịu qua ủy khuất như vậy, mà lại còn bị Phong tổng trách mắng, tôi vừa rồi nhìn thấy sắc mặt nàng thật là không tốt”
“Hẳn là có chút phát sốt a, sáng sớm đã liền chạy ra ngoài chắc muốn mọi người không nhìn thấy”
Lúc này Phong Uyển Nhu đang đứng ở góc quẹo vào văn phòng, lắng nghe mọi người bàn tán, tay nắm chặt lấy vạt áo trắng, cắn cắn môi.
“Tiểu Thảo đã đi đâu vậy?” Mọi người tiếp tục;
Vương Oánh Oánh lắc lắc đầu, “Đi xuống dưới lầu, trong lòng chắc là rất khổ sở, thôi được rồi!! Tất cả giải tán đi, nhanh chóng đi làm viêc”
“Nga~~~~”
Một đống người cuối cùng cũng tãn đi hết, Vương Oánh Oánh ôm một bộ văn kiện hướng tới phòng Tổng tài, mới vừa sang cua quẹo đã trông thấy Phong Uyển Nhu.
“Phong tổng!”
“Uhm!”
Phong Uyển Nhu không yên lòng gật đầu ” Nàng ở dưới lầu sao?”
“Chắc là vậy”
Vương Oánh Oánh nhìn thấy Phong Uyển Nhu, mấp máy nói “Phong tổng, chị đừng trách tôi lắm miệng, kỳ thật chuyện đó cũng không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm cho Tiểu Thảo, nàng chỉ là… có lòng tốt”
Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái không nói chuyện, đóng cửa lại đi ra ngoài, nàng muốn nhìn Tiểu Thảo một chút.
Ngoài cửa, trời bắt đầu đổ tuyết, Phong Uyển Nhu chỉ mặc một cái áo hơi mỏng, liền nhìn chung quanh một lượt, thở dài. Tiểu Thảo đang ngồi ở bồn hoa xi măng trên mặt đất, cúi đầu lấy ngón tay viết viết trên tuyết, cũng không biết là nàng viết gì, Phong Uyển Nhu chậm rãi đi tới, chỉ còn