
ó khả năng, Từ Hải cảm thấy, tên tiểu trợ lý này vẫn còn rất thượng đạo, bây giờ không phải là thông khí cho mình sao?
Ngôn Tư Diễn thật không ngờ chính mình đa quản nhàn sự đã thành thượng đạo trong mắt người khác, chờ cậu rề rà trở lại văn phòng, BOSS đại nhân đã mặt không biểu tình gõ bàn phím máy tính, từ trên khuôn mặt than kia, thật sự làm cậu nhìn không ra tâm tình tốt xấu của đối phương. (đa quản nhàn sự: xen vào việc của người khác)
Mắt liếc BOSS, Ngôn Tư Diễn ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, hai ngày nay cậu công tác cũng dần dần nhiều hơn, không biết tên BOSS này nghĩ như thế nào, hoặc là muốn cậu cả ngày một đống việc, hoặc là lại để cho cậu bận khủng khiếp, dù sao cậu hiện tại có rất ít thời gian rảnh rỗi.
Tần Húc Cẩn nhìn cậu ta một cái, chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, nhìn vào một tấm hình trên máy tính, một người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng dưới tàng cây ngô đồng, trên mặt là vui vẻ miễn cưỡng, mà người này chính là Ngôn Tư Diễn.
Đóng tấm hình, Tần Húc Cẩn tay trái vô ý thức nhấn con chuột, cuối tuần của tuần tới anh nên làm sao đây? Du lịch? Chỉ sợ là không được rồi, không được, phải đi về suy nghĩ thật kỹ, trên sách nói qua, loài người dễ bị động vật làm rung động, nếu người phụ nữ kêu cái gì mà Đông hay Hạ làm nhóc con kia rung động, mình khẳng định bị tức chết.
Ngôn Tư Diễn thấy sắc mặt ông chủ càng ngày càng khó coi, trong lòng run lên, là ai chọc tới vị đại thần này rồi hả? Cậu đột nhiên nhớ tới Hàn Dương sợ thiên hạ không loạn, cậu xem như minh bạch Hàn Dương vì sao lại biến thành cái dạng này rồi, ở lâu dài với ông chủ này bị ngu thêm không yêu đương thì cũng biến thái, Hàn Dương yêu đương không thành công, cho nên anh biến thái rồi.
Sờ sờ cằm, cậu bắt đầu cân nhắc một vấn đề rất nghiêm túc, cậu có phải cần yêu đương hay không, nhưng mà nghĩ đến quở trách của bạn gái trước của mình lúc chia tay, cậu lại cảm thấy, làm nguy hại con gái nhà người ta như vậy thì không có phúc hậu, chẳng lẽ mình phải biến thái mới được?
Lúc sắp tan việc, Ngôn Tư Diễn nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, đầu bên kia điện thoại là thanh âm của một người trẻ tuổi, đại ý là tên móc bóp tiền của cậu đã bị bắt rồi, gọi cậu đi cục cảnh sát làm ghi chép, lĩnh túi tiền.
Ngôn Tư Diễn 囧, cậu nghĩ đến trong bóp tiền mình có hai mươi mốt tệ tám xu, cộng thêm mười tệ phí tổn, không biết đi lĩnh có lợi, hay không lĩnh có lợi.
Tần Húc Cẩn gặp Ngôn Tư Diễn sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng biến thành xoắn xuýt, vì vậy mở miệng hỏi, “Ai tìm cậu?”
“Cảnh sát,” Ngôn Tư Diễn thần kỳ rất uể oải.
“Cậu làm chuyện gì bị bọn họ phát hiện?” Tần BOSS rất nghiêm túc, bắt đầu cân nhắc bản thân có cần tìm bạn bè giới chính trị chạy quan hệ hay không.
Ngôn Tư Diễn biểu lộ càng rối rắm, “Tôi như tên phạm tội sao?”
BOSS đại nhân quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới một cái, trầm mặc không nói, tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn đích xác không giống, nhưng mà lấy phá vận khí của cậu ta mà nói, thật sự làm cho người ta không thể không tin tưởng, dù sao không phải tất cả người phạm tội là cố ý, không phải vẫn tồn tại cái gì phạm tội nhầm lẫn đấy sao?
Bị thái độ mặc nhận của BOSS làm tức giận đến xù lông rồi, Ngôn Tư Diễn nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi chỉ là mất bóp tiền, cục cảnh sát gọi điện thoại bảo tôi đi lĩnh.”
Tần Húc Cẩn lập tức giật mình, khó trách buổi sáng hôm nay người này sắc mặt không tốt sao sao ấy, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi lái xe đưa cậu đi.”
Lộ phí một phần cũng không mất, vừa nghe nói như thế, Ngôn Tư Diễn lòng cũng không rối rắm, mặt cũng không vặn vẹo, nói chuyện cũng có tinh thần lại, “Vậy thì làm phiền ông chủ rồi, thật sự là ngượng ngùng.”
Tần Húc Cẩn chứng kiến đối phương một dáng tươi cười xán lạn như lượm được tiện nghi, thật sự là nhìn không ra ngượng ngùng ở chỗ nào, đáy lòng anh dâng lên ý cười.
Ngồi trên xe BMWs “Ít xuất hiện” của ông chủ, Ngôn Tư Diễn sờ lên cằm nghĩ, cậu có thể là người đầu tiên từ trước tới nay ngồi xe BMWs đi lĩnh một cái bóp tiền tổng giá trị không cao hơn 35 tệ.
Lâm Khâm Duyên vừa trở lại cục cảnh sát, thì chứng kiến một chiếc BMWs chậm rãi ngừng lại ngoài cửa cục cảnh sát, anh kéo tên tội phạm trong tay tiến vào cục cảnh sát, nhìn cái dạng này, chỉ sợ lại là gia đình phú hào mất trộm rồi, dù sao mấy kẻ có tiền này mặt mũi viết đầy “Tao có tiền, tao có tiền” sao mà có thể không làm cho kẻ trộm chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày động tâm, dù sao ánh mắt sắc bén cũng là kỹ năng quan trọng tiến lên thành thạo cái nghề này.
Liền nói sáng nay bắt được thằng trộm, chính là không có ánh mắt, vì hơn hai mươi tiền tệ mà bị tóm, cái này là sự khác nhau giữa đạo tặc với ăn trộm mà.
Giao tên bắt được cho nhân viên làm ghi chép, Lâm Khâm Duyên đi ra thì gặp hai người đàn ông đi đến, người đi ở phía trước thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi, nhìn qua sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn thoạt nhìn cũng rất thanh tú, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Người đàn ông đi theo phía sau cậu ta mặc một thân âu phục Armani, tuy bộ dạng rất đẹp, nhưng lại bày ra sắc mặt