Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu cậu bạn thân

Yêu cậu bạn thân

Tác giả: Anhnguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326140

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

xám……-Con bé, sắp tỉnh rồi, chắc vài ngày nữa…Giọng bác sỹ già vang lên, đẩy gọng kính, khuôn mặt trở lên mờ đục, đi ra khỏi cửa.Hi vọng, ý nghĩa của nó là gì? Sao chỉ chưa tới một phút mà có thể dập tắt cái thứ cảm xúc mãnh liệt vừa rồi sao?Hai tháng, chưa đủ sao? Ùa về là những chuỗi ngày dài đẵng và sinh nhật lần thứ mười tám cô đơn, chỉ được nhìn khuôn mặt kia, được nghe hơi thở, nhịp tim…nhưng tại sao? Không thể một chút thôi, trả lại cho Nhật Minh giọng nói, nụ cười đó chứ?Chiếc của gỗ lớn được đóng chặt lại, Nhật Minh ngồi phịch xuống mép giường, giữ chặt lấy một bên ngực, khẽ nhăn mặt, nỗi nhớ cứ tràn về, mặc dù, người ấy có ngay bên cạnh…đôi môi khẽ rung như thì thầm với chính mình:-Quỳnh Lam, tớ nhớ cậu…Trả lại là sự im lặng đáng sợ, là tiếng phát ra đều đều trong ống dẫn thở, từ đôi mắt nhắm nghiền bỗng đẩy ra chất lỏng trong suốt, thấm xuống chiếc gối xám!—–Mẹ Phương và mẹ Ly đã tới khá nhiều lần, và mỗi lần như vậy, mẹ Phương đều hết nước mắt, ngất lên ngất xuống.Mẹ Ngọc vẫn chưa biết, vì không muốn làm thêm một người lo lắng.—Một ngày…hai ngày…Nhật Minh vẫn luôn bên cạnh Quỳnh Lam, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc và nói ra những câu nói vô cùng đau lòng……Ánh nắng chiếc qua chiếc rèm cửa, rọi vào khuôn mặt hồng hồng…Đưa đôi tay nhỉ bé lên vuốt mát tóc đen mượt, cô gái nhỏ mỉm cười yếu ớt…Cảm nhận được một bàn tay nóng ấm đang xoa mái tóc của mình, Nhật Minh ngẩng đầu lên, mở lớn mắt nhìn người con gái kia, không kìm được cảm xúc mà ôm chần thấy cơ thể yếu ớt:-Thỏ rùa! Cậu, sao ngủ lâu như vậy chứ?Quỳnh Lam cười nhẹ, cô nhớ tất cả những thứ đã xảy ra với mình, trong giấc mơ, cô còn cảm nhận được có một bàn tay ấm áp lúc nào cũng bên mình, nghe được những lời nói của Nhật Minh, muốn tỉnh dậy để nói, nhưng dù có làm thế nào cũng không được, vòng tay lại, ôm lấy tấm lưng rộng lớn, Quỳnh Lam phát ra chất giọng mỏng manh…-Nhật Minh, tớ nhớ cậu, nhiều lắm…Những hạt trong suốt rơi khỏi khoé mắt, chảy dài xuống gì má hồng…Nhật Minh hôn nhẹ vào môi Quỳnh Lam, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi…-Quỳnh Lam, nghỉ đi, tớ xuống nói với bác sỹ!…Quỳnh Lam lắc đầu, nắm lấy cánh tay Nhật Minh:-Này! Hay chúng ta đi chơi đi…i

CHƯƠNG 38

Chiếc xe thể thao đen đi chậm trên còn đường ngoại ô rộng lớn, cảnh tượng bên ngoài cửa kính là cả một rừng câu thông bị bao phủ bởi tuyết trắng cuối đông…

Trong xe, cô nhóc nhỏ mặc áo ngủ trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo khoác bông hồng hồng, được đắp bởi chiếc chăn dày ấm áp, đang yếu ớt hà hơi lên kính, rồi viết những nét chữ nguệch ngoạc.

-Nhật Minh, tuyết nhiều thật đó, nhưng, hay khi nào tới Nga đi! Chắc tới đất nước lạnh như thế vào mùa đông chắc cảm giác không tồi đâu!

Nhật Minh lắc nhẹ đầu, cố đi xe thật chậm, để cô nhóc không cảm thấy chóng mặt. Haiz…đúng là tính nết từ lúc sinh ra đã vậy rồi mà, dù có thế nào cũng không thay đổi được!

-Quỳnh Lam, xem một chút nữa rồi về nhé!

Giọng nói của Nhật Minh vô cùng ôn nhu, dịu dàng.

Quỳnh Lam nghe thấy vậy thì hứ lên một tiếng, quay mặt ra cửa sổ…

Nhật Minh đáng ghét này, cuối cùng những lời nói đó là thật hay giả chứ? Không phải đã nói nếu Quỳnh Lam tỉnh lại chắc chắn sẽ không để lỡ cơ hội mà cầu hôn cô sao? Đây! Thời gian đây, không gian đây, sao không cầu hôn luôn cho rồi?

-Quỳnh Lam! Nghe tớ nói chứ?

Quỳnh Lam hừ nhẹ, không thèm trả lời, Nhật Minh, cậu ấy là người không biết giữ lời!

Nhật Minh dừng xe lại, xoay mặt Quỳnh Lam ra, hàng lông mày khẽ nhăn lại:

-Quỳnh Lam! Không phải vừa khoẻ dậy lại như vậy chứ?

Quỳnh Lam nghe vậy, tự thấy mình trở thành người có lỗi liền cố hết sức hét ầm lên!

-Nhật Minh! Ai nói muốn cầu hôn với tớ?

Rồi Quỳnh Lam lại nhìn xung quanh, nhăn mặt rồi nghi ngờ nhìn Nhật Minh:

-Này, không phải cậu chỉ nói cho vui đấy chứ? Nhẫn cũng không mua sao?

Vẻ mặt Nhật Minh thản nhiên:

-Vì cậu đã biết quá nhiều!

Quỳnh Lam tức điên, nằm xuống ghế, chùm chăn kín đầu…

Nhật Minh nhẹ lay lay:

-Này, không phải là dỗi đấy chứ?

Quỳnh Lam trong chăn lại hứ ra một tiếng:

-Lại còn không sao?

Nhật Minh cười nhẹ, xoa xoa đầu Quỳnh Lam qua chiếc chăn:

-Chuyện này là chuyện của tớ, mà…không phải cậu thích cầu hôn trong ô tô đó chứ?

Quỳnh Lam mở chăn, nhìn thẳng vào mặt Nhật Minh:

-Ê! Tớ không phải trẻ con mà xoa đầu nhé! Mà…cậu không biết sao? Con gái ai chẳng thích bất ngờ? Cho dù là không có nến, không có nhạc, không có rượu vang…

Chưa nói hết câu, Quỳnh Lam đã chị Nhật Minh cướp lời:

-Và không cần có nhẫn?



Đột nhiên, tiếng còi lớn từ phía trước vang lên, dồn dập dồn dập…

Bíppp…bíppppp…bípppp…

Chiếc ô tô hạng lớn đi ngược chiều đang mất kiểm soát đi trên con đường tuyết trơn trượt lao nhanh về phía chiếc xe thể thao đã tắt máy…

Nhật Minh giật mình nhìn về phía trước, không kịp lái xe tới chỗ khác…vậy, cả ngươi ôm trọn trên Quỳnh Lam…

Tiếng còi xe cứ không ngừng kêu, vang đến chói tai…

Chiếc xe tải chở hàng cỡ nhỏ cứ dần dần giảm khoảng cách với ô tô thể thao, càng lúc càng nhanh…



“Rầm”

Tiếng động lớn vang lên cả một vùng trời, khô khốc…

Chiếc ô tô cỡ lớn lăn vài vòng sau cú va