Snack's 1967
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323202

Bình chọn: 7.5.00/10/320 lượt.

Cô đối với anh là yêu, là hận, là dày vò, đau khổ.

Cô đối với anh là nợ, là ân tình, cả đời này không trả hết được. Cô nợ anh, nợ gia đình ấy.

Cô từ bỏ tình yêu lựa chọn ân tình.

Người nhà họ Dương có ơn với cô hay là kẻ làm gia đình cô tan nát?

Là ơn hay là thù? Đâu mới là sự thật?!

Vì yêu mà nhung nhớ. Vì yêu sinh ích kỷ. Vì yêu mà thù hận. Vì yêu mà buông tay.

Giữa chúng ta là dày vò, là đau khổ không lối thoát. Cuộc đời chúng ta sinh ra để dành cho nhau nhưng không thể bên nhau. Tình yêu này khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.

Hải Nguyên, buông tha cho em. Đừng tìm em nữa.

YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 1

Chương một: Kí ức.

Việt Nam

“Tổng giám đốc, món đồ anh đặt đã được gửi đến rồi.”

Trợ lí Hoàng Khải nói với người con trai đang ngồi trên ghế chăm chú đọc tài liệu, anh vẫn không hề ngẩng đầu lên chỉ lãnh đạm nói:

“Ừm, để đấy đi.”

Hoàng Khải để chiếc hộp quà nhỏ trên bàn nhưng vẫn đứng đó nhìn anh không hề có ý định ra ngoài.

“Còn gì nữa không?” Người con trai đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Khải và hỏi.

“Lịch làm việc của anh tôi đã sắp xếp xong rồi. Tuần sau chủ tịch về có thông báo mở cuộc họp anh xem tôi nên sắp xếp thế nào?” Hoàng Khải nói và đưa cho anh một tập tài liệu.

Anh ta cầm tập tài liệu xem qua một lúc rồi bảo:

“Tất cả dồn sang tuần này, tuần sau tôi đi công tác.”

“Nhưng chủ tịch…”

Hoàng Khải chưa kịp nói hết câu, Hải Nguyên đã ngắt lời anh:

“Không nhưng gì cả. Cậu ra ngoài đi, có gì tôi sẽ gọi.”

“Vâng.”

Hoàng Khải nói rồi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, anh thở dài sầu não. Ông chủ này sao cứ luôn làm khó cấp dưới mới được chứ? Một là xếp tổng, một là chủ tịch hội đồng quản trị anh phải làm sao để vừa lòng cả hai đây? Hoàng Khải làm việc cho Hải Nguyên gần sáu năm, tính cách của Hải Nguyên không phải anh không hiểu. Nhưng có điều anh không hiểu một người coi công việc như mạng sống như anh ta lại không hề quan tâm đến cuộc họp cổ đông quan trọng mà chạy đi tìm một cô gái.

Người đàn ông trong phòng làm việc vẫn nhìn vào tập tài liệu không rời mắt, thỉnh thoảng đưa tay lên day day hai bên thái dương. Dạo gần đây công việc bận rộn, họp hành liên miên đến thời gian ngủ anh còn không có thì lấy đâu ra thời gian xem mắt hay kết hôn? Bố anh nói mở cuộc họp cổ đông để lấy cớ anh tham gia chứ thực chất chỉ là họp gia đình, anh còn không hiểu bố mẹ anh nữa sao? Nhưng việc này anh không muốn nhân viên trong công ty biết, anh cũng đành mặc kệ họ nghĩ sao thì nghĩ.

Lại một năm nữa trôi qua, không biết bây giờ cô ấy thế nào, sống có tốt không? Anh thật sự rất nhớ cô nhưng lại không dám đi tìm cô, chỉ đành loanh quanh trong thành phố nơi cô sống hi vọng sẽ vô tình mà gặp cô. Nhưng sự cái vô tình ấy chẳng bao giờ đến với anh.

Reengggg…!

“Alo, bố ạ.” Hải Nguyên nghe chuông điện thoại kêu, anh nhấc điện thoại lên.

“Ừ, cuộc họp ngày kia con nhớ đấy chứ?” Giọng ông Văn Thịnh từ đầu dây kia vang lên có chút hài lòng.

“Hoàng Khải không báo với bố hả? Mai con đi công tác, không đến họp với bố mẹ được!”

Anh trả lời với giọng lãnh đạm, trái ngược với vẻ sốt sắng của ông trong điện thoại:

“Ơ, cái thằng, bố biết nói làm sao với mẹ của con đây? Thôi không công tác gì hết, mai con về nhà sớm đấy!”

“Bố nói sao cũng được. Bố mẹ đừng bắt con đi xem mặt nữa, bố mẹ không phiền nhưng con phiền.”

“Con vẫn còn đợi con bé hả? Cũng bảy năm rồi, nó sẽ không trở về đâu.” Ông khẽ thở dài.

Phải, cô đã rời xa anh bảy năm, bảy năm qua anh lao vào công việc để quên đi cô nhưng anh không làm được. Hình ảnh của cô vẫn tràn ngập trong tâm trí anh, anh nhớ cô đến phát điên lên nhưng lại không dám đi gặp cô. Có những lần vì nhớ cô mà anh bỏ tất cả công việc chạy sang Pháp nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí đứng trước mặt cô nói: anh rất nhớ cô, muốn cô quay trở về. Anh chỉ đành đứng dưới cửa chung cư nơi cô sống mà nhìn lên phòng cô vẫn sáng đèn. Thời gian cứ thế trôi đi, bảy năm qua không biết anh đã đứng đó bao nhiêu lần. Đối với anh bây giờ, có lẽ chỉ cần nhìn thấy cô sống tốt thì anh không còn hối tiếc gì nữa. Cô đã phải chịu đủ đau khổ rồi, mà chúng đều do anh gây ra. Nếu như cuộc đời cô không gặp anh phải chăng cô đã rất hạnh phúc?

“Tổng giám đốc, vé máy bay tôi đã đặt rồi, sáng mai có thể đi.” Hoàng Khải mở cửa phòng bước vào thông báo cho anh.

Hải Nguyên đang đứng gần cửa sổ, tưới nước cho chậu hoa đỗ quyên, anh không hề quay lại: “Cậu chuẩn bị đồ, mai đi cùng tôi.”

“Đi cùng anh? Vậy bên này…” Hoàng Khải ngạc nhiên đáp.

“Bên này tôi sắp xếp cả rồi, tôi tưởng cậu luôn muốn sang thăm cô bạn gái du học của cậu bên đấy?”

“À, tôi đi chuẩn bị ngay.” Hoàng Khải nói rồi bước ra khỏi phòng. Hải Nguyên vẫn chăm chút cho chậu hoa, dường như không để ý đến điều gì khác. Ngoài trời bắt đầu mưa, anh chợt nhớ ra hôm nay phải đi đón bé Tuyết liền lấy áo vest khoác vào rồi rời khỏi công ty. Hải Nguyên lái xe đến trường tiểu học vừa kịp giờ tan học, anh đỗ xe xuống bãi thì thấy bé Tuyết bước ra cổng trường, vui vẻ cười nói với mấy bạn nhỏ đi cùng. Anh xuống xe đi đến chỗ cô bé.

“Tuyết, chú đẹ