Snack's 1967
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323794

Bình chọn: 7.00/10/379 lượt.

tôi lại làm chuyện có lỗi với cô.” Linda nghe Khánh Đan nói thì im lặng. Cô đã từng coi Khánh Đan là bạn, nhưng chính cô là người lợi dụng lúc Hải Nguyên say để ép anh lấy cô, cô mới là người cướp người yêu của Khánh Đan. Cô còn hại chết đứa con chưa chào đời của cô ấy, suýt nữa hại chết cô ấy vậy mà cô ấy vẫn cứu cô, vẫn nói cô ấy có lỗi với cô. Trong chuyện này cô mới là người sai, cô vì tình yêu cố chấp mà tổn thương bao nhiêu người. Linda cúi xuống nhìn phía dưới, khẽ mỉm cười rồi lại nhìn Khánh Đan, nhìn người con trai đang bất chấp nguy hiểm tìm cách xuống cứu người con gái anh yêu. Sắc mặt Khánh Đan trắng bệch, bàn tay rớm máu sắp không trụ được nữa, Linda nhìn lên bầu trời trong xanh rồi nới lỏng bàn tay.“Cô làm gì vậy?”“Buông tay ra đi, nếu không cả hai cùng chết đó!” Linda bình thản nói.“Tôi sẽ không để cô chết đâu!”“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô. Anh ấy rất yêu cô!” Linda mỉm cười, nụ cười mãn nguyện rồi từ từ buông tay rơi xuống. Cuộc đời này, cô gặp được những người yêu thương cô như vậy đã rất mãn nguyện rồi, một Mark luôn ở bên cô để cô thoải mái trút giận, một Hải Nguyên luôn chiều theo ý muốn của cô, một Khánh Đan đến giây phút sinh tử cũng gạt qua ân oán mà cứu cô, tha thứ lỗi lầm của cô. Chỉ là cô không biết trân trọng.“Không…!” Khánh Đan hét lên trong tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến Linda buông tay cô rơi xuống đất mà không làm gì được. Bàn tay cô không còn chút cảm giác gì nữa, mọi thứ xung quanh mờ đi, cô buông tay để bản thân rơi tự do bỗng một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô.…“Xin lỗi đã làm phiền gia đình cho phép chúng tôi lấy lời khai của cô Trần.” Anh cảnh sát đi đến chào bà Ngọc Lan và Hải Nguyên rồi nói.“Bây giờ con gái tôi rất yếu, các anh để sau được không?” Bà Ngọc Lan lên tiếng trả lời.“Nhưng chúng tôi cần kết thúc vụ án, bà xem có thể…”Lúc này Khánh Đan đã tỉnh lại, cô mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài liền lên tiếng:“Cho họ vào đi.”Anh cảnh sát thấy vậy liền bước vào trong, bà Ngọc Lan dù không muốn cũng đành im lặng.“Xin lỗi đã làm phiền cô nghỉ ngơi.” Anh ta mỉm cười: “Cô có thể tường thuật lại vụ việc xảy ra hôm trước không?”Khánh Đan nhìn cảnh sát một lúc, lúc này trong đầu Khánh Đan hiện lên cảnh chiếc xe Linda đã đuổi cô hôm trước khiến cô bị tai nạn rồi cảnh Linda buông tay và rơi xuống đất, ánh mắt thanh thản nhìn cô.“Tai nạn chỉ là ngoài ý muốn, do tôi đi đường không cẩn thận.” Khánh Đan đáp.“Nhưng có nhân chứng đã xác nhận là cô Linda cô tình muốn đâm cô.” Anh cảnh sát nhìn Khánh Đan có chút nghi ngờ.“Mọi người hiểu lầm rồi, là tôi muốn tự tử, cô ấy đã cứu tôi.” Giọng Khánh Đan yếu ớt vang lên.“Cô chắc chắn chứ?”“Vâng.” Câu trả lời của Khánh Đan khiến mọi người trong phòng bệnh đều ngạc nhiên nhìn cô.“Nhưng qua điều tra hiện trường và nhân chứng cho thấy…”“Xin lỗi tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Khánh Đan cắt ngang lời anh ta nói và quay đi. Khuôn mặt cô bình thản khẽ nở một nụ cười. Anh cảnh sát đành lắc đầu đi ra ngoài.“Hải Nguyên.Lúc anh về thì em đã ở một nơi rất xa rồi. Thời gian qua, dù rất ngắn nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, em không thể đối mặt được với tất cả nên đã chọn cách nhẹ nhàng nhất, đó là ra đi. Em biết, dù em đi đến nơi nào anh cũng vẫn sẽ tìm thấy em, nhưng xin anh đừng đi tìm em.Khánh Đan.”Lá thư trên tay Hải Nguyên rơi xuống đất, anh nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn đồ đạc đã được thu dọn gọn gàng trái tim anh đau quặn lên. Mới một buổi sáng anh bận việc không vào bệnh viện được, đến khi anh vào thì cô đã đi mất. Cô thà chọn cách ra đi chứ không cho ai được giải thích. Trong mắt cô bây giờ anh là người đàn ông bội bạc, rũ bỏ con của hai người. Vì sao lại như vậy? Anh thật sự không hiểu.Nam Phong vừa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Hải Nguyên ngồi ngây trên giường liền hỏi:“Khánh Đan đâu?”“Cô ấy đi rồi!” YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 21Chương hai mươi mốt: Gặp lại giữa biển người mênh mông.Bảy năm sauParis.“Lưng phải thẳng lên, ngẩng cao đầu… Như vậy… Đúng rồi, em làm tốt lắm!”“Nào, chúng ta cùng bắt đầu lại nhé!”Hải Nguyên nhìn người con gái phía bên trong phòng học đang chuyên tâm dạy múa cho học viên, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt anh tự nhiên xuất hiện. Bao nhiêu năm cô vẫn không hề thay đổi, điệu múa của cô vẫn làm anh mê hồn như ngày nào, dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi chăng nữa cô vẫn là một cô gái của ngày đó, còn anh vẫn mãi chỉ đứng từ xa mà nhìn cô.Reng…!Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải Nguyên nhấc máy, nói mấy câu rồi cúp máy và đi khỏi trường học, bên tai vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng của cô hòa lẫn trong tiếng nhạc.“Buổi học hôm nay kết thúc, từ ngày mai cô Lenka sẽ dạy các bạn, chúc các bạn có một thời gian cùng giáo viên mới học tập vui vẻ!”“Cô giáo không dạy chúng em nữa ạ?”“Sau kì nghỉ phép của cô chúng ta sẽ gặp lại nhau!” Khánh Đan đáp.“Vậy chúng em hi vọng cô mau chóng trở về.”“Cảm ơn các bạn!”Khánh Đan mỉm cười nhìn học viên của mình, từng người rời khỏi lớp hết rồi mới đi. Trời lại bắt đầu đổ mưa, Khánh Đan lơ đãng nhìn mưa đang rơi trong lòng bỗng có chút man mác buồn rồi lại tự mỉm c